Hôm sau Minh Nguyệt dậy từ sớm vẫn thấy anh nằm bên cạnh. Cơ vươn tay vuốt nhẹ gương mặt đẹp đẽ của anh. Trước giờ anh cũng thu hút đến vậy sao? Ngay cả lúc nhíu mày cũng đẹp như vậy. Minh Nguyệt tham lam ngắm nhìn anh đến mất hồn. Bỗng nhiên anh khẽ mở mắt, trong đôi mắt ấy toàn ý cười.
“Nhìn chồng em đến mê mệt rồi sao?”
“Ừm...mê mệt rồi.” Đôi gò má ửng hồng như phấn hoa đầy kiều diễm.
Vương Hàn đưa bàn tay to lớn sờ mó xuống phía dưới, nghịch ngợm trêu ghẹo cô.
“Hàn~ em còn phải đi làm.”
“Hừm bỏ công việc đó đi, về anh nuôi.”
Minh Nguyệt đưa mắt lườm anh, lười biếng gạt tay anh ra. Cô còn có rất nhiều việc phải làm lắm. Vương Hàn uỷ khuất lưu luyến người đẹp, miệng thầm mắng cái công ty Jeww quái quỷ kia cứ khiến vợ anh phải đau đầu.
Tại công ty Jeww, nhân sự có vẻ ổn định hơn rất nhiều. Cũng không ai dám ho hé phạm sai lầm. Minh Nguyệt nghiêm túc phỏng vấn những vị trí lớn trong công ty. Bỗng nhiên cô thấy bóng dáng quen thuộc. Là đàn anh mà cô rất thân thiết.
“A! Là anh sao? Học trưởng Chánh?”
Chánh Giang Tước đưa người quay lại, vẻ mặt điển trai bừng sáng. Minh Nguyệt bị ánh hào quang người tốt kia làm mờ con mắt. Từ lúc cô quen với Giang Tước, anh luôn bao phủ hào quang tốt đẹp. Hơn nữa nhan sắc của anh cũng được nhiều người dòm ngó. Nhưng chồng cô vẫn hơn rất nhiều bậc a !
“Minh Nguyệt, là em sao? Đã lâu không gặp em nhỉ?” Giang Tước nở nụ cười ấm áp. Anh đối với học muội này cũng vô cùng thân thiết, một phần vì cô là người rất tốt bụng, hiền hoà. Một phần vì năng lực học tập của cô vô cùng xuất chúng.
“Anh tới đây phỏng vấn sao?”
“Ừm. Cho vị trí phó tổng giám.”
“Vậy thì em sẽ là nhà tuyển dụng rồi a!”
Giang Tước cũng không quá bất ngờ gì, vì anh cũng đã tìm hiểu từ trước. Cô giỏi như vậy thì làm sếp của anh cũng không tệ.
“Vậy thì Nhan tổng phải chiếu cố tôi nhiều hơn rồi.”
“Em sẽ không nhân nhượng đâu nha! Đừng có nịnh nọt em.”
“Hahaha. Em vẫn luôn vui vẻ như vậy.” Chánh Giang Tước hơi ngập ngừng, nhưng cũng đành miễn cưỡng hỏi chuyện.
“Tiểu Nguyệt, em có gặp Y Cát không? Anh muốn liên lạc với cô ấy nhưng không thể gọi được.”
“Từ khi em ra trường thì tụi em rất ít khi gặp nhau. Nhưng vẫn giữ liên lạc đều. Cuối tuần này anh có muốn ghé thăm cậu ấy với em không? Dù gì chúng ta cũng rất lâu rồi chưa gặp nhau mà.”
“Vậy cũng tốt...”
Từ khi gặp cô đi cùng tên đàn ông kia, Giang Tước luôn luôn lo lắng nghĩ về cô. Lúc trước cô vẫn luôn hoạt bát vui cười nhưng gặp anh, anh lại cảm thấy trong đáy mắt cô đều là phiền muộn. Bản thân anh luôn nhớ về cô. Nếu không vì gia đình bắt ép anh du học thì anh đã cùng cô thổ lộ phần tình cảm kia...
Tại biệt thự của Tuệ gia.
Y Cát khẽ cựa người liền đụng vào lồng ngực rắn chắc của Anh Duệ. Cơ thể cô hơi co lại, nhích ra phía sau định rời đi thì anh vươn tay kéo cô vào lòng.
Y Cát nằm im trong lòng anh, cũng không dám hé lời nào. Cô cứ như vậy mà ngoan ngoãn làm tình nhân của anh cũng được một thời gian rồi. Mọi chuyện đều rất êm đềm. Thậm chí có thể nói là yên bình đến đáng sợ. Mỗi ngày ngoại trừ có tiết học trên trường thì cô chỉ quanh quẩn trong khuôn viên Tuệ gia. Anh cũng không làm khó cô. Đi sớm về khuya rồi tối đến cô lại thành công cụ làm ấm giường triên miên với anh.
Đã biết bao lần cô nhầm tưởng về cảm xúc hiện tại của mình. Là yêu, là ghét, hay là hận? Có khi anh dịu dàng nâng niu cô như đoá hoa nhỏ, có lúc lại thô bạo mạnh mẽ chiếm lấy cô. Không ít lần cô ảo tưởng rằng anh thật sự có tình cảm với cô, cũng không ít lần cô mơ ước về một gia đình ấm áp mà cô cùng anh yêu thương trọn vẹn.
Nhưng tình nhân như cô thì đòi hỏi được gì? Ngay cả điện thoại cô cũng bị anh theo dõi. Có lần học trưởng Chánh gọi cho cô, cô còn chưa kịp bắt máy thì Anh Duệ từ điện thoại thứ 3 ngắt đi. Cô biết bất cứ ai gọi điện cho cô