Ngày hôm sau, Minh Nguyệt giật mình tỉnh giấc, eo nhỏ truyền đến cơn co thắt nhè nhẹ xấu hổ. Bên cạnh giường đã lạnh lẽo cô đơn. Cô đưa thân nhỏ bước xuống giường, mùi thơm nức xộc vào cánh mũi cô. Trên bàn ăn là bữa sáng nho nhỏ quen thuộc. Tự khi nào mà anh trở thành người quan trọng nhất trong tim cô? Cô thật sự cảm thấy bản thân thật may mắn khi có anh bên cạnh. Ngay cả những điều giản đơn nhất cũng khiến cô cảm động.
Ngón tay thon dài cầm chiếc nĩa bạc cắt miếng ốp lết bắt mắt, mùi trứng béo ngậy cùng hương thơm thoang thoảng của ngò tây. Ổ bánh mì bơ sữa còn nóng hổi hấp dẫn thực giác. Vị bánh ngon ngọt, giòn rụm tan trong miệng cô, mùi bơ tràn ngập khoang miệng, cô khẽ mỉm cười hạnh phúc. Chỉ là bữa sáng đơn giản thân thuộc mà lại cho cô nhiều cảm xúc mạnh mẽ đến như vậy. Cô bắt đầu nhớ anh rồi. Dẫu cho anh có đứng bên cạnh thì trong tâm trí cô cũng đều là hình bóng nam tính của anh.
Cô thật sự cảm thấy sợ hãi nếu nghĩ đến sau này anh không còn bên cạnh mình. Càng vì thế mà cô lại phải trở nên cứng cỏi, trưởng thành hơn bao giờ hết. Vì muốn cùng anh trải qua sóng gió cuộc đời, cùng anh gánh vác những trọng trách to lớn. Tình yêu này, cô nhất định sẽ gìn giữ.
Minh Nguyệt ăn xong bữa sáng, thay một bộ đồ thoải mái rồi buộc cao mái tóc đen dài, dưới ánh nắng ban mai, khuôn mặt cô ửng hồng như đoá hoa anh đào. Cô dạo bước một vòng sân tập để tìm anh. Nhưng lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
“Chị dâu kiếm lão đại đúng không? Anh ấy đang tập bắn súng ở khu A.”
“A cảm ơn cậu nhé.” Minh Nguyệt vừa nghe thấy tiếng chị dâu kia, đáy lòng không khỏi thẹn thùng, bỗng dưng được mọi người tôn trọng như vậy cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Tại khu A doanh trại.
Vương Hàn dáng người cao lớn, khí thế nam tính hừng hực, bắp tay anh săn lại to chắc. Ánh mắt nheo chặt lại, ngón tay từ từ bóp cò súng. Họng súng mạnh mẽ hướng về phía bia đạn trước, mùi thuốc súng nồng nặc, đạn bay như chớp phóng thẳng tới hồng tâm.
Anh là kẻ đứng đầu thế giới ngầm, từ lúc thiếu niên đã được cầm súng và luyện tập khắc nghiệt, chẳng mấy chốc mà anh có thể cứng cỏi, đanh thép bước chân vào hắc đạo. Không chỉ với gia thế hùng hồn, mà kĩ năng và sức mạnh của anh cũng vô cùng uy nghi. Trước giờ chưa kẻ nào trong hắc đạo mà không biết đến anh. Tiếng danh lừng lẫy, tác phong làm việc cũng uy tín và có trách nhiệm. Chính vì vậy mà Vương Hàn mới có thể xưng đế vương.
Vương Hàn đưa tay tháo kính bảo vệ và nút bịt tai, mái tóc rối rũ xuống trán anh. Thoắt ẩn thoắt hiện giọt mồ hôi nhiễu xuống khuôn mặt anh tuấn.
Minh Nguyệt đứng ở phía xa chăm chú nhìn anh, phải nói là nhìn đến mê mệt. Người đàn ông của cô khôi ngô như vậy, hoàn mỹ như vậy sao? Nhìn góc độ nào cũng đều là đẹp trai, đẹp trai và đẹp trai. Cô thành đại sắc lang rồi! Lại thích ngắm anh đến vậy.
“Em còn định đứng đấy đờ người đến bao giờ? Bị anh hấp dẫn đến ngây người rồi sao?”
“Ừm. Bị hấp dẫn đến ngây người rồi...” Minh Nguyệt nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, ánh mắt toả sáng rực rỡ như biết cười.
Vương Hàn thấy cô khẳng định như vậy, trái tim ấm áp mãn nguyện, đáy lòng khai khái niềm hạnh phúc nho nhỏ. Thấy cô cười tươi như vậy, anh cũng đủ toại nguyện rồi. Để đánh đổi nụ cười ấy, anh sẽ bất chấp giá nào. Miễn là người anh yêu được hạnh phúc.
Minh Nguyệt tiến lại gần anh, nhón người, nhẹ nhành đặt một nụ hôn lên môi anh, bàn tay tinh nghịch bóp mặt anh.
Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt lập tức dụ hoặc nhìn cô, giọng nói cũng thêm vài phần châm chọc.
“Xem ra tối qua vẫn chưa đủ với phu nhân ư?”
“Hừ anh vận động liên tục như vậy, em mệt muốn chết!”
Minh Nguyệt đưa mắt lườm anh, ánh mắt sắc lẹm như muốn giết chết anh. Quả thực cô vẫn không thể theo kịp tiết tấu của anh. Mỗi lần anh muốn cô, đều là mạnh mẽ chiếm hữu, năm lần bảy lượt ra bên trong cô. Nếu cô không nỉ non xin anh tha cho cô thì thật không biết anh muốn đến bao nhiêu lần nữa. Chỉ mới nghĩ đến đây thôi, toàn thân cô đã khẽ run rẩy. Ấy vậy mà cô lại tha thiết muốn anh chạm vào, muốn anh muốn cô...
Cô đưa đôi mắt xinh xắn nhìn qua chiếc bàn bên cạnh, bên trên là một vài khẩu súng cùng vài băng đạn. Còn có một chiếc mắt kính bảo hộ.
Vương Hàn thấy cô nhìn vào khẩu súng kia liền biết được cô muốn gì.
“Em muốn học bắn súng sao?”
“Ừm. Em muốn học để phòng vệ cho bản thân nếu như có chuyện.”
“Anh tuyệt đối sẽ không để em có chuyện.”
Vương Hàn vuốt nhẹ gò má hồng hào, ánh mắt dịu dàng trao cho cô. Đúng, anh sẽ không để cô phải gặp chuyện gì tồi tệ nữa. Người phụ nữ của anh tuyệt đối không thể gặp nguy hiểm. Nếu cô thật sự xảy ra chuyện, anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
“Nhưng biết dùng súng vẫn tốt hơn mà đúng không? Hơn nữa...em muốn...trở nên mạnh mẽ hơn để đứng bên cạnh anh...” Minh Nguyệt ngượng ngùng mở miệng, tay cô nắm chặt lấy tay anh, ánh mắt tha thiết nhìn anh.
Con ngươi anh khẽ lay động, trái tim anh đang thổn thức rộn ràng. Chưa có nữ nhân nào nói vậy với anh cả. Họ chỉ biết đến địa vị và tài sản của anh. Chưa ai có thể suy nghĩ đến như vậy. Cô là người duy nhất chân thành nghĩ đến mối quan hệ này, lời nói kia có lẽ là lời nói đẹp nhất anh từng nghe. Đáy mắt anh hiện lên tầng sủng nịch, anh lập tức ôm chặt lấy cô, cứ yên tĩnh ôm cô vào lòng.
Minh Nguyệt nghe thấy rõ nhịp đập nam tính trong lồng ngực, trái tim đập như tiếng trống vỗ, mạnh mẽ và cứng rắn như con người anh. Mùi hương quen thuộc tràn vào mũi cô, đem những yêu thương bùng cháy. Cô vươn tay khẽ ôm lấy bờ ngực nóng ran của anh, giọng nhẹ nhàng cất lên như rót mật.
“Em muốn sau này có thể cùng anh chiến đấu, em không muốn trở thành gánh nặng đối với anh, càng không muốn trở nên vô dụng hay thậm chí việc không thể giúp đỡ cho anh lúc nguy hiểm. Ngộ nhỡ nếu như thật sự có chuyện bất trắc, em sẽ trở thanh cánh tay phải của anh, cùng anh chia sẻ những khó khăn khác. Vì em là vợ anh, bản thân em càng phải nỗ lực để xứng đang đứng bên cạnh người em yêu thương. Anh dạy em nhé?”
“Tiểu Nguyệt...anh tuyệt đối sẽ bảo vệ em thật tốt. Vương Hàn anh tuyệt sẽ trở thành vệ sĩ đắc lực nhất của phu nhân. Và cũng sẽ là huấn luyện viên nghiêm khắc nhất.”
“Dạ vâng thưa ngài.” Minh Nguyệt vui vẻ cười híp mắt.
Minh Nguyệt đưa tay cầm lấy khẩu súng lục, ánh mắt tò mò nhìn sang anh. Cô tuy IQ cao nhưng về phương diện này có vẻ ngu ngơ...
“Khẩu súng em đang cầm là khẩu P320 đã được tụi anh nâng cấp và phát triển, có thể nói đây là khẩu súng lục tốt nhất và mạnh nhất. Trước hết em phải đeo kính bảo hộ, rồi anh sẽ dạy em.”
Minh Nguyệt ngoan ngoãn làm theo lời anh nói, cơ thể cứng ngắc cầm khẩu súng nhắm về phía bia đạn, lúc trước cô có xem qua một vài bộ phim rồi, cô đoán đây là tư thế cầm súng đúng. Vương Hàn thấy cô vợ nhỏ toàn thân như đóng băng đứng tư thế kia liền muốn bật cười, nhưng anh phải nhịn, nếu anh mà cười thì tiểu Nguyệt sẽ xấu hổ mất. Anh ho khan một cái, tay chống nạnh nghiêm túc.
“Em đứng như vậy chưa đúng, tay cũng sai rồi.”
“Vậy...anh dạy em đi chứ.” Minh Nguyệt hơi đỏ mặt cúi đầu xuống.