Ngày cuối tuần Vương Hàn đưa Minh Nguyệt tới quán ăn, hai người họ ngọt ngào chào tạm biệt nhau. Y Cát ở trong quán nhìn ra, ánh mắt chua xót nhìn lại bản thân mình. Minh Nguyệt có được tình yêu đẹp cùng với người cô ấy yêu. Cô cũng vô cùng hạnh phúc khi thấy điều đó. Nhưng tại sao cô lại không thể có được tình yêu như vậy từ Anh Duệ?...
Giữa cô và anh thậm chí còn không hề có hợp đồng hôn nhân. Mà chỉ là quan hệ tình nhân mập mờ. Ít ra cô cũng khao khát có được giấy hôn thú... cho dù đó là giả hay và hợp đồng. Làm tình nhân, công cụ làm ấm giường như cô thì cũng sẽ đến lúc bị bỏ rơi. Chỉ nghĩ tới đây mà trái tim cô không ngừng siết lại.
“Tiểu Cát, cậu ổn không vậy, thấy cậu xanh xao quá?” Minh Nguyệt lo lắng nhìn cô.
“Tớ ổn mà.”
“Tiểu Cát, nếu có chuyện gì thì cũng có thể nói với tớ mà...”
“Tiểu Nguyệt bây giờ cũng biết nói chuyện sến sẩm như vậy sao? Vương Hàn nhà cậu dạy cậu như vậy à?” Y Cát nở nụ cười tươi chọc ghẹo.
“Tớ nói thật. Nếu có chuyện đừng ngại nói cho tớ nhé...”
“Tớ biết rồi mà.” Y Cát vui vẻ chuyển chủ đề khác.
Bản thân Minh Nguyệt biết là Y Cát đang có chuyện, cô cũng đã gặng hỏi nhưng Y Cát một mực cho rằng mình ổn. Y Cát năng nổ hoạt bát đã biến mất rồi, hiện tại Y Cát như một người gượng gạo vậy, không thể không nhìn thấy được điều đó.
“Anh Giang Tước đâu?”
“Anh ấy tới sau. Ahhh dì Mai~ lâu rồi không gặp dì con nhớ quá.” Minh Nguyệt tiến tới ôm lấy dì mai.
“Mẹ của mình mà Minh Nguyệt!!!”
Y Cát không đành lòng chạy tới ôm mẹ. Cô ôm thật chặt, mùi hương bếp toả ra quen thuộc. Ấm áp sưởi ấm trái tim cô. Không sao cả, cô còn có mẹ, mọi chuyện đều có thể gắng gượng...
“Mấy tiểu học muội còn trẻ con như vậy sao?” Chánh Giang Tước tay xách túi to túi nhỏ đi vào
“Ồ Giang Tước à? Con về lúc nào đấy?” Dì Mai cười hiền lành.
“Con mới về gần đây thôi. Con có mua quà cho dì và tiểu Cát này.”
“Quà cáp làm gì, tới đây là dì vui rồi.”
“Anh mua quà làm gì? Tới đây làm việc không công là em vui rồi!” Y Cát vui vẻ cười nói.
Chánh Giang Tước nhìn cô gái đang cười, đôi mắt biết cười mà anh luôn nhung nhớ...cô ngày càng xinh đẹp hơn, mê hoặc quyến rũ hơn rất nhiều. Đã lâu không gặp cô, Y Cát mà anh thích vẫn luôn đang yêu như vậy.
Trước đây, lần đầu tiên anh gặp Y Cát là tại một trạm xe buýt. Khi đó cô luôn nhường chỗ cho người già, cũng hay giúp đỡ mọi người xung quanh. Cô hay cười hay nói, chính đôi mắt biết cười kia đã thu hút anh. Từ từ anh đem lòng nhung nhớ, cố gắng tìm cách làm bạn, làm học trưởng của cô.
“Tiểu Cát, cậu biết không? Anh ấy bây giờ là phó tổng giám của Jeww đấy. Còn tớ là sếp của anh ấy.”
“Thật sao?”
“Minh Nguyệt làm anh thật mất mặt a. Thân là học trưởng mà đi làm nhân viên của học muội thì thật khó coi. Cũng chẳng trách được em giỏi giang nhu vậy mà.”
“Cảm ơn anh đã quá khen.”
Mọi người ở lại chơi đến tận khuya mới trở về nhà. Nhưng Vương Hàn đã đến đón Minh Nguyệt từ sớm nên việc dọn dẹp quán chỉ có Y Cát và Giang Tước.
“Tiểu Cát, em dạo này vẫn ổn chứ?”
“...vẫn ổn ạ.” Y Cát khẽ mỉm cười. Trái tim cô nhoi nhói. Anh Giang Tước vẫn luôn tốt như vậy. Nếu Anh Duệ cũng tốt với cô thì thật hạnh phúc biết bao...
“Thật ra...anh có chuyện muốn nói.” Giang Tước ngập ngừng bồn chồn.
“Chuyện gì ạ?”
“Nếu em không phiền thì anh có thể ăn cùng em một bữa cơm không?”
Y Cát rơi vào trầm mặc, cơ thể cô giật thót một cái, mỉm cười từ chối.
“Ưm...dạo này em học khá nhiều, cảm ơn anh. Dù gì công ty của tiểu Nguyệt mới đầu khôi phục. Có lẽ anh sẽ rất bận rộn. Để khi khác vậy. Trễ rồi để em tiễn anh về nhé.”
Giang Tước đi bên cạnh Y Cát, đôi bàn tay lơ lửng giữa không trung trống trải. Tay cô đang ở bên cạnh anh, anh muốn nắm lấy tay cô, muốn ôm cô vào lòng. Tình cảm đơn phương này đều tuỳ ý trao cho cô. Giang Tước không đòi hỏi quá nhiều, chỉ mong cô có thể sống thật hạnh phúc. Anh sợ rằng nếu thổ lộ ra, giữa họ sẽ không còn gì để vương vấn...
Y Cát chào tạm biệt Giang Tước, đôi mắt cười híp lại vui vẻ. Bỗng từ phía xa là bóng xe quen thuộc. Tim cô lơ lửng rồi rơi bệt xuống đất. Đôi mắt sợ sệt tìm kiếm lối thoát. Là anh...Tuệ Anh Duệ... anh đến đây khi nào? Liệu anh có thấy cảnh vừa rồi?
Y Cát lo lắng cho Giang Tước, Anh Duệ sẽ không làm hại học trưởng chứ?...
Anh Duệ bước xuống xe, phong thái điềm tĩnh như ông hoàng. Khí thế lạnh đến bức người đối mặt cô. Y Cát miễn cưỡng nở nụ cười yếu ớt.
“Anh Duệ, anh tới