Minh Nguyệt nhanh chóng tìm thấy một cái hang nhỏ gần đó khá kín, cô đi vào bên trong nghỉ ngơi một chút, tối hôm qua cô đã không ăn gì nên cũng đã cảm thấy đói. Bên trong túi cung cấp có vài lát bánh mì cùng nước uống. Nhưng không hiểu sao cô lại có thêm một chai sịt chống muỗi và thêm một chai nước ép mà cô thích. Từ hôm qua tới giờ cô không đụng vào chiếc túi này quá nhiều nên cũng không để ý có những vật dụng này. Một mảnh giấy nho nhỏ được dán nên chai nước ép.
“Cho em. Cẩn thận đấy.”
Vừa đọc xong, đáy lòng cô liền run rẩy lên vài cái. Khoé mắt nhẹ ửng hồng. Cánh môi cô cũng mím chặt kiềm chế cảm xúc nhớ thương đang dâng trào mạnh mẽ. Trước giờ vẫn là anh ở bên cạnh cô, vẫn là anh chăm sóc cho cô...Dường như cô đang là người phụ nữ hạnh phúc nhất trần đời. Có một người chồng như anh, hẳn là điều may mắn nhất kiếp này. Đôi khi cô vẫn chưa thể tin được rằng mọi chuyện là sự thật. Nó ngọt ngào như thể trong mơ vậy. Ngay cả khi cô ở trong rừng mà cũng có thể nhận được sự chăm sóc của anh...rốt cuộc thì anh còn điều gì chưa cho cô biết không chứ...
Minh Nguyệt nở nụ cười mãn nguyện uống sạch chai nước ép. Nỗi nhớ anh ngày càng mãnh liệt. Cô phải nhanh chóng vượt qua khỏi cánh rừng này để trở về bên anh thôi. Minh Nguyệt ăn uống xong liền mở mảnh manh mối vừa nhận được.
“Nơi cánh cửa bị nguyền rủa ở phía Đông, bí mật được che giấu phải được hé mở. Ánh sáng mang theo những bí mật lẩn vào trong bóng tối. Đỉnh sáng sẽ soi rọi mọi thứ. Hãy sống sót đến khi bước qua cánh cổng, đem theo niềm vui và hạnh phúc. Bởi đó chính là phần thưởng xứng đáng nhất.”
Minh Nguyệt mơ hồ chưa hiểu rõ được ý đồ mà mảnh giấy kia nói tới. Nhưng cô vẫn phải tiếp tục đi về phía đông cánh rừng. Chỉ khi đến đó cô mới có thể giải mã mọi thứ. Minh Nguyệt xách ba lô đi, cầm la bàn và bắt đầu tiến về phía Đông.
Đoạn đường cô đi rất dài, đến tối khuya mà vẫn chưa thấy dấu vết nào cả. Cuối cùng cô phải trèo lên một cây cổ thụ lớn để quan sát xung quanh. Phía xa xa là một bức tường kiên cố và khổng lồ. Ước chừng còn cách cô vài cây số nữa nhưng hiện tại cô đã quá mệt rồi, thức ăn cũng không còn nhiều nên Minh Nguyệt không còn sự lựa chọn nào khác là phải nghỉ ngơi tại đây.
Vẫn như tối hôm trước, Vương Hàn tiếp tục cho flycam mini để tìm kiếm cô vợ nhỏ. Cả ngày hôm nay anh đã lo lắng cho cô đến nhường nào mà cô có thể ngủ ngon lành như vậy. Xem ra nữ nhân này chẳng hề nhớ nhung gì anh cả. IQ cao như vậy mà không đề phòng xung quanh. Ngay cả tiếng flycam lớn như vậy mà còn ngủ say sưa đến thế. Nếu không có anh ở doanh trại trông cô ngủ thì chắc chắn sẽ có người hãm hại cô!
Anh cứ nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính. Vợ anh ngay trước mắt nhưng thực chất lại xa nhau cả ngàn cây số. Thấy cô như vậy cũng đủ khiến anh yên lòng phần nào. Nếu không phải Giang Luân cùng Từ Nhiên nói giúp cho cô ấy thì anh vĩnh viễn không để vợ anh phải tham gia kì tuyển chọn này. Mỗi giờ mỗi phút đều muốn ở bên cạnh cô nhưng lại không thể. Chỉ khi tối đến anh mới được phép tới “thăm” cô qua cái phương tiện chết tiệt này. Nhìn thấy cô mặt mày lem luốc, ăn uống không đầy đủ. Thực sự anh không nỡ. Tim anh vừa nghĩ đến cảnh cô gái nhỏ của anh phải đi bộ cả trăm cây số đã quặn đau vô cùng.
“Cậu còn định thức đến khi nào? Cô ấy ngủ ngon như vậy còn lo lắng gì nữa? Cậu cũng phải tin tưởng cô ấy chứ?” Giang Luân từ phía sau tiến tới gần.
“Tớ tin tiểu Nguyệt. Chẳng qua...là nhớ cô ấy quá thôi.”
“Ái chà?! Vương Hàn ngày xưa ghét nữ nhân chỉ biết đến công việc của chúng tôi đâu rồi? Nếu Anh Duệ và Minh Hữu thấy được cảnh này chắc sẽ ngất mất.”
Giang Luân cười khẩy một cái. Đáy mắt ẩn chứa sự bất ngờ. Ngay cả anh cũng không tin rằng người bạn tri kỉ này mềm yếu nhớ nhung một nữ nhân đấy.
Trước giờ chưa có ai có thể khiến Vương Hàn trở thành như vậy. Cũng có thể nói, Minh Nguyệt là người đầu tiên khiến cậu ấy thay đổi. Cũng phải thôi, khi gặp được tình yêu đích thực, con người sẽ thay đổi.
“Cậu đang châm chọc tớ đấy à? Đừng nghĩ cho cậu ăn sung mặc sướng ở đây là lên mặt với tớ. Không khéo tớ đem cậu đi tác chiến ở châu Phi đấy!”
“Vương Hàn, cậu thay đổi rất nhiều đấy. Tớ phải cảm ơn em dâu rồi. Đừng quá lo lắng, em ấy giỏi hơn cậu