Anh Duệ thấy Y Cát đang chạy tới, tâm tình anh vốn không tốt liền được hạ hoả.
“Y Cát, về nhà thôi.”
“À...vâng...”
Anh Duệ thấy mặt cô có chút nhăn nhó, mi tâm liền nhíu chặt. Ở với anh, cô thấy khó chịu như vậy sao? Trước giờ anh vẫn luôn giữ cho mối quan hệ của họ không đi quá xa. Dẫu cho anh có cảm tình với cô. Nhưng anh chắc chắn mình không phải lòng với bất kì người con gái nào. Vì vậy, anh không nên để cô có bất kì hi vọng nào về mối quan hệ tình nhân này cả. Cô là người phụ nữ bên cạnh anh lâu nhất. Và cô nên coi cảm thấy may mắn và hạnh phúc vì điều đó chứ?
“Gặp tôi, em cảm thấy bức bối như vậy à?”
“Không, chỉ là anh không báo trước mà tới đây, nên tôi có chút bất ngờ. Nhưng tại sao anh lại biết tôi ở đây?”
“GPS trong điện thoại em.”
“Ha...” Y Cát bây giờ mới ngộ ra, suy cho cùng dù cô có đi đâu thì cũng không thể thoát khỏi anh. Mọi thứ đều năm trong sắp xếp của anh cả rồi. Cô thật giống một con rối đang mơ mộng về sự tự do. Thật nực cười mà...
“Em cười điều gì?”
“Tôi thấy, ngay cả con chim tôi cũng không bằng. Nó còn có thể bay trên trời mà không có người ràng buộc, kiểm soát.” Y Cát cười tự giễu cho cuộc đời của cô. Ngột ngạt, khốn khổ, đầy đau thương.
“Em nên biết chừng mực, tôi không phải là người tốt.” Anh Duệ gằn giọng nói.
“Anh Duệ, tôi muốn về thăm mẹ.”
“Được, tối tôi sẽ tới đón em.”
Anh Duệ nhanh chóng đưa Y Cát trở về nhà mẹ. Y Cát cũng không nói bất kì lời nào mà lạnh nhạt rời đi. Trái tim anh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Đến bao giờ thì anh mới khiến cô hoàn toàn khuất phục đây. Chưa bao giờ anh có lòng chiếm hữu một cô gái nhiều đến vậy. Dẫu cho cô có lạnh lùng, nổi giận, hay thờ ơ với anh, anh đều dễ dàng chấp nhận. Nhưng chỉ duy nhất có một điều mà cô không nên phạm phải. Đó là rời xa anh khi anh chưa cho phép.
Đã không ít lần cô bỏ trốn nhưng cũng nhanh chóng bị bắt đem về. Mỗi lần như vậy, tâm tình anh vừa giận vừa lo. Đôi khi chính anh cũng không hiểu cảm xúc của anh đối với cô ấy là gì...nhưng bản thân anh không muốn mình có tình cảm chân thành đối với bất kì người con gái nào cả. Và anh cũng tự đặt ra khoảng cách đủ lớn để anh không chìm vào thứ tình yêu gì đó...
Anh Duệ nhíu chặt mi tâm, ánh mắt chất chứa tâm sự, anh nhanh chóng đạp ga rời đi.
Y Cát thấy anh đã đi khuất tầm mắt, trái tim cô quặn thắt lại. Đến khi nào...cô mới được tự do chứ...cô đưa tay gạt đi giọt nước mắt, trấn an lại tinh thần vào gặp mẹ.
“Mẹ ơi? Y Cát của mẹ về rồi nàyyy!!!” Cô nở nụ cười tươi tắn bước vào trong.
Mùi thơm ngào ngạt xộc vào cánh mũi. Vẫn là mùi thơm quen thuộc này. Y Cát cảm thấy sống mũi cay cay, cô lập tức lắc đầu, ngăn những giọt lệ rơi xuống.
“Mừng con về nhà, tiểu Cát.”
“Ây daaa, lâu ngày không gặp mẹ, xem ra việc buôn bán ngày càng tốt.” Y Cát chạy tới ôm mẹ, dụi dụi cái mặt như một con mèo nhỏ.
“Cô nương ạ, mau đi dọn dẹp, tiếp khách. Lâu lắm mới về nhà nhưng đừng có lười biếng nhá!”
“Vâng thưa sếp!” Y Cát làm động tác nghiêm, nụ cười trên môi ngày càng phấn khởi hơn.
Y Cát được quay trở lại, trong lòng không ngừng vui sướng, gặp được mẹ, mọi buồn đau, sợ hãi đều tan biến mất. Chỉ tiếc...gặp mẹ cũng là việc không hề dễ dàng đối với cô. Bản thân cô cảm thấy mình thật bất hiếu, luôn viện hết lý do này đến lý do kia để không về nhà. Mẹ cô cũng là người hiểu ý, không muốn làm phiền đến cuộc sống của cô. Nên cô cũng không sợ bị mẹ phát hiện.
Làm việc quần quật đến tận tối, quán của mẹ đóng cửa sớm hơn một chút vì mấy tháng trời