Y Cát cùng Minh Nguyệt sau khi mua sắm thoả thích, hai cô đi ăn ở một quán ăn gần đó. Minh Nguyệt bỗng chốc cảm thấy thật hoài niệm, được đi ăn cùng nhau mà không cần suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần phải lo lắng suy tư chuyện đời thường.
“Tiểu Cát, hôm qua tớ đã gặp chuyện ở Nhan gia đấy.”
“Sao cậu còn dính líu tới Nhan gia vậy? Nơi đó chưa khiến cậu đủ cực khổ sao?!” Y Cát không khỏi tức giận.
“Thật ra tớ tới để dự sinh nhật của Nhan lão gia mà thôi. Chút chuyện nhỏ đó tớ đã giải quyết xong rồi. Nhan Liễu Yên và mẹ của cô ta sẽ không dám động vào tớ đâu.”
Minh Nguyệt từ từ kể tường tận câu chuyện, quả đúng như cô dự đoán, nghe chuyện xong người bất bình nhất chính là Y Cát. Y Cát đứng phắt người dậy, dùng tay đập bàn nổi giận khiến xung quanh ai cùng dòm ngó.
“Đúng là lũ người quá quắt! Thật không ngờ hai mẹ con nhà họ lại có thể đối xử với cậu như vậy đấy!”
Minh Nguyệt đưa tay trấn an Y Cát, giọng nói mềm mại vỗ về.
“Cậu xem, tớ cũng có còn yếu đuối như trước đâu? Vả lại cũng nhờ có A Hàn, mọi chuyện mới êm xuôi. Cậu nghĩ ai là người bịt miệng giới truyền thông chứ? Nếu không nhờ anh ấy thì mọi chuyện sẽ bùng nổ đến mức nào.”
“Cậu có được người chồng tuyệt vời đấy...”
Y Cát bỗng nhiên lặng người, tâm tình cô trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Ánh mắt thoáng một nỗi buồn khó tả. So với Minh Nguyệt cô càng ghen tỵ hơn. Cô cũng mong mình có được một mối tình đẹp như vậy. Thế nhưng điều cô nhận được là gì chứ? Một con người hờ hững, vô tâm và cuồng bạo...
Thử hỏi cô có ngày nào được hạnh phúc trọn vẹn như tiểu Nguyệt? Đếm trên đầu ngón tay chắc? Có những hôm cô cứ ngỡ mối quan hệ giữa cô và Anh Duệ có chút tiến triển thì liền bị anh dập tắt hi vọng ấy. Sống trong ngôi nhà đó như bị giam cầm vậy. Khó khăn lắm cô mới có thể xin Anh Duệ cho cô ra ngoài một ngày.
Cuộc sống của cô đầy đủ tiện nghi, tiền tài vật chất cô đều không thiếu. Cô muốn gì Anh Duệ đều đáp ứng. Nhưng thứ cô thật sự muốn là tự do, là hạnh phúc. Chứ không phải bị nhốt ở trong địa ngục do chính anh tạo ra. Tình cảm của cô dành cho anh vẫn luôn sâu đậm như vậy. Dù muốn chôn giấu cũng không thể buông bỏ hoàn toàn...
“Tiểu Nguyệt, thật ra tớ có chút chuyện nhờ cậu và Vương Hàn...” Y Cát ngập ngừng đôi chút, hai tay cô đan sát vào nhau, hai ngón tay cái không ngừng chuyển động ma sát vào nhau.
“Cậu cứ bình tĩnh đi. Mọi chuyện sẽ ổn mà.” Minh Nguyệt thấy Y Cát đang bất ổn, liền nắm thật chặt đôi bàn tay đang run rẩy kia.
Y Cát hít một hơi thật sâu, đã đến lúc cô hạ quyết