Dì có chút bất ngờ ngã khuỵa xuống đất. Bà nhìn Y Cát vẫn giữ khăng khăng ánh mắt kiên định đó. Bà nên vui hay nên buồn đây? Vui rằng con bé sẽ được giải thoát, sẽ tới nơi mà con bé sẽ hạnh phúc và vui vẻ. Thế nhưng, liệu thiếu gia có để Y Cát của bà được toại nguyện hay không? Một tay bà nuôi lớn mấy đời nhà họ Tuệ, bản thân mà mới là người biết rõ hơn ai hết tính cách của Anh Duệ. Nếu Y Cát bị phát hiện thì còn thê thảm hơn rất nhiều...
“Con...con định như thế nào?...”
“Dì sẽ giúp con chứ?...” Y Cát nhìn bà với ánh mắt van nài, tuyệt vọng. Đây chính là cơ hội cuối cùng của cô rồi, cô phải vững lòng trước khi bị rung động bởi anh thêm một lần nữa...cô không muốn mình vùi đầu vào thứ tình cảm đơn phương đó nữa...
“Tất nhiên là dì sẽ giúp rồi...con đừng làm điều gì nguy hiểm nhé. Thấy con đau khổ như vậy, ta cũng không đành lòng.”
“Con cảm ơn dì, dì đối tốt với con quá...” Y Cát bật khóc, cô nắm chặt tay dì, bấy lâu nay cô đã nhẫn nhịn và chịu đựng quá nhiều rồi. Yêu một người không yêu mình, đó mới là điều ngu ngốc nhất mà cô từng làm...
“Dì nói anh ấy dạo này có việc trên công ty nên sẽ hạn chế tới đây đúng không ạ? Ngày mai con sẽ tới tìm tiểu Nguyệt nhờ cô ấy giúp.”
“Vậy dì giúp gì được cho con?”
“Dì về nhà lấy cho con điện thoại và sửa soạn chút đồ cần thiết cho con được không ạ? Vì con sẽ không trở về nơi đó nữa đâu...”
“Được...”
“Con sẽ nhớ dì lắm, cảm ơn dì đã bên cạnh con suốt thời gian qua...” Y Cát vươn tay ôm chặt lấy dì, hơi nóng quen thuộc sưởi ấm trái tim cô.
“Con vẫn luôn là một cô gái kiên cường, tiểu Cát. Dì hi vọng con sẽ sống thật tốt. Ngay những ngày đầu, ta cứ ngỡ con sẽ hạnh phúc khi ở bên thiếu gia, sẽ trở thành Tuệ phu nhân, nhưng hoá ra ta đã lầm...cuộc gặp gỡ này chính là sai lầm, mối trao duyên là chính là ác mộng đối với con.”
“Đúng vậy, đây chính là nghiệt duyên...”
Đến tối Anh Duệ ghé qua chỗ cô, dì thấy vậy cũng hiểu ý mà rời đi chuẩn bị đồ đạc mà cô chuẩn bị.
Anh Duệ mệt mỏi nằm trên ghế sô pha mắt nhắm nghiền, cặp mắt sâu hoắm khẽ chuyển động, dừng lại nơi cô đang nằm.
“Em đã thấy khoẻ hơn chưa? Hôm nay ở công ty có nhiều việc quá nên không qua sớm được.”
“Tôi ổn.” Y Cát lạnh nhạt trả lời. Âm điệu không có chút cảm xúc nào cả.
“Để tôi gọt táo cho em ăn.”
“Trước giờ tôi không thích táo. Tôi mệt rồi, anh về nghỉ ngơi đi. Tôi không muốn gặp anh.”
“...Em đừng nghĩ em bị bệnh thì tôi không làm gì em.”
Anh Duệ đi tới gần giường bệnh, ép sát người, cách khuôn mặt Y Cát chỉ vài centimet. Y Cát nắm chặt chiếc chăn, nhắm tịt cả hai mắt, khuôn mặt tỏ vẻ khó chịu. Cô cảm nhận rõ hơi thở nóng bỏng của anh, bàn tay anh đặt cạnh bên hông cô, tuỳ tiện sờ nắn một cái rồi buông tay ra.
“Em hãy nghỉ ngơi đi, tôi sẽ cho người trông chừng em.”
“Không cần, tôi thấy không thoải mái.” Y Cát chùm kín chăn lên tận đầu, xoay lưng về phía anh, rúc thật sâu vào trong chăn ấm.
“Được. Vậy tôi sẽ gọi dì tới. Ngày mai tôi sẽ đưa em về.”
“Cảm ơn anh vì đã quan tâm tôi.”
“Trách nhiệm thôi.”
Y Cát nằm im thin thít, đến khi nghe thật rõ tiếng bước chân rời đi mới hé chăn nhìn, xác định anh đi rồi thì mới bật chăn ra.
“Đối phó với anh thật đáng sợ mà. Nếu không phải mình đang bệnh thì có trời anh ta mới để mình yên. Thật may khi trước tạo lòng tin nên giờ anh mới nghi ngờ mình.” Y Cát thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn qua ô cửa sổ, ánh mắt trầm xuống.
“Đêm nay trăng thật đẹp...sau tất cả thì mình cũng có thể kết thúc được rồi. Anh đối với mình cũng chỉ là từ trách nhiệm. Sao có thể gọi là tình yêu chứ...” Khoé miệng cô khẽ nhếch lên, một nụ cười an lòng, một nụ cười thật nhẹ nhàng.
Lời cuối cùng nói với anh, chính là sự cảm ơn. Cô cảm ơn anh vì tất cả, vì đã tổn thương cô để rồi đến tận bay giờ mới có dũng khí để buông bỏ anh. Cuộc đời cô cũng vừa hạnh phúc lại vừa thống khổ. Anh chính là người đưa cô qua hết những thăng trầm này tới thăng trầm khác. Suốt mấy tháng qua, ở bên cạnh anh đã không ít lần cô