Tờ mờ sáng hôm sau, Y Cát đã nhanh chóng trốn khỏi bệnh viện từ sớm. Ngay lập tức, cô gọi điện cho tiểu Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt. Hiện tại cậu đang ở đâu?”
“Tớ vẫn đang ở nhà. Có chuyện gì vậy?”
“Tớ không có thời gian giải thích, tớ sẽ tới gặp cậu để nói rõ hơn.”
Y Cát vừa cúp máy đã bắt ngay một chiếc taxi tới nhà tiểu Nguyệt. Thời gian cô uống thuốc là vào lúc 10 giờ sáng, hiện tại chỉ còn 4 tiếng nữa là bên phía bệnh viện sẽ báo cho Anh Duệ, cô không còn nhiều thời gian nữa. Dì chỉ có thể hoãn lại thời gian cô uống thuốc thôi nên cô phải nhanh chóng hoàn tất mọi thứ.
Y Cát ngồi trên xe vô cùng căng thẳng, đại não làm việc liên tục suy nghĩ biện pháp cho mọi trường hợp. Lỡ như cuộc trốn thoát này thất bại, cô chỉ có 2 con đường. Một là bị hành hạ đến thân tàn ma dại, hai là bị ghẻ lạnh giam giữ. Nếu như vậy, cô thà chết còn hơn...
Xe taxi vừa dừng lại Y Cát đã thấy quản gia đứng ở trước cổng đón cô.
“Mời tiểu thư đi lối này.”
“Cảm ơn ông.”
Y Cát bước vào nhà, tiểu Nguyệt đã chạy tới ôm chầm, trên người tiểu Nguyệt mặc một chiếc đầm ngủ đáng yêu hình dâu tây khoác bên ngoài cardigan màu sữa ngọt ngào.
“Tiểu Cát, sao cậu lại tới tìm tớ gấp như vậy?”
“Liệu tớ có làm phiền vợ chồng cậu không?”
“Không hề, A Hàn anh ấy sẽ không chấp nhặt mấy chuyện này đâu. Chúng ta mau vào phòng khách nói chuyện.”
Minh Nguyệt kéo tay Y Cát vào bên trong, Y Cát cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, có được một người bạn tốt như tiểu Nguyệt, thì không phải ai cũng có. Chỉ tiếc,...cô chính là một người bạn tồi...Bạn bè là cùng nhau chia sẻ, cùng nhau thấu hiểu và giúp đỡ. Bản thân cô năng nổ, ân cần ở bên cạnh tiểu Nguyệt là thế. Nhưng cơ bản cô lại thu mình vào trong những niềm đau kia, chưa hề cho tiểu Nguyệt thấy một mặt khác của Y Cát cô...
“Tiểu Nguyệt,...cậu còn nhớ chuyện tớ nhờ cậu không?”
“Ừm, tớ nhớ. Chuyện đi Mỹ đó huh?”
“Ừm...”
“Trước khi cậu nói bất cứ điều gì thì hãy trả lời thành thật cho tớ biết, mối quan hệ giữa cậu và Anh Duệ là gì?”
Y Cát ngây ngốc nhìn tiểu Nguyệt, cô vừa nghe chuyện gì vậy? Tại sao lại như vậy? Tại sao tiểu Nguyệt lại biết cô và Anh Duệ qua lại với nhau? Chuyện này cô và Anh Duệ đã thoả thuận với nhau là không tiết lộ cho bất cứ ai mà?...
“Cậu không cần quá bất ngờ. Là do tớ tự nhìn ra. Cậu hãy thành thật với tớ được không? Tiểu Cát?...”
“Ch...chúng..tớ là mối quan hệ kia. Chính là...tình nhân...” Y Cát nghiến răng nói từng chữ. Đôi môi bất giác run cầm cập. Đối diện với tiểu Nguyệt, cô giống như một người phản bội vậy. Cô không có đủ can đảm để nói chuyện này cho tiểu Nguyệt biết.
“...Còn điều gì tớ không biết không? Cậu đã giấu tớ những gì vậy?...” Minh Nguyệt có chút sững sờ. Cô biết là mối quan hệ của họ có thể khó nói. Nhưng cô không ngờ Y Cát lại là tình nhân. Y Cát mà cô luôn biết chính là giỏi giang, tốt bụng, không thích phụ thuộc vào người khác. Không thể tin được Y Cát lại chấp nhận đi làm tình nhân cho Anh Duệ.
“Thật ra thì...có rất nhiều chuyện. Nhưng cậu biết đó. Tớ thật sự không có thời gian...”
“Cậu đừng như vậy nữa! Tớ muốn nghe toàn bộ!” Minh Nguyệt như không tin vào tai mình, cô dần không kiểm soát được cảm xúc hiện tại.
“Tớ đơn phương anh ấy gần năm năm. Thật ra là từ khi chúng ta còn học chung phổ thông với nhau cơ. Ban đầu tớ tỏ tình nhưng lại bị anh ấy phũ phàng nên tớ giấu nhẹm chuyện này không muốn để cho cậu biết vì sợ cậu sẽ trêu chọc tớ...”
“Dần dần sau này tớ học cách quên đi anh ấy, cũng cố xoá đi phần tình cảm kia...Thật không ngờ khoảng thời gian trước lại gặp lại Anh Duệ, tuy anh ấy không nhớ ra tớ. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà vô tình tớ bị ràng buộc bởi anh ấy. Phần tình cảm kia