Anh bước xuống xe như một ông hoàng trong bộ vest lịch lãm. Anh tiến tới mở cửa xe, đưa tay đỡ cô. Cô nhẹ nhàng đặt bàn tay thon dài, bước xuống. Minh Nguyệt không khác gì những cô người mẫu nổi tiếng hay minh tinh ảnh đại. Vẻ đẹp ấy thật sự mê hồn.
Cả hai cùng bước vào phòng VIP. Trong phòng ngập tràn mùi nước hoa và rượu vang. Tuệ Anh Duệ và Bách Hữu Minh đang ôm mỹ nữ cùng chơi đùa với họ. Thiếu gia nhà họ Tuệ và họ Bách nổi tiếng trong giới thương lưu và ăn chơi. Mỗi ngày đều bị cánh nhà báo bắt được khoảnh khắc cặp cùng các nữ nhân xinh đẹp.
Vừa thấy Minh Nguyệt, Tuệ Anh Duệ liền mở to mắt. Hô lớn
“Hàn à cậu kiếm đâu ra tiểu mỹ nhân này vậy? Quả thực rất đẹp nhaa!! Từ khi nào mà Hàn lại đi cùng phụ nữ ? Cậu khiến tôi bất ngờ đấy. Nào tiểu mỹ nhân qua đây Tuệ thiếu gia sẽ chiều chuộng cô!”
“Đây không phải người của cậu! Cô ấy là Vương phu nhân, là vợ hợp pháp của tôi.” Vương Hàn đen mặt gằn giọng nói.
Anh Duệ mắt chữ A mồm chữ O không nói nên lời. Hữu Minh vì những lời này cũng khựng lại vài giây ngước nhìn cặp vợ chồng này!
“Cậu..cậu lấy vợ rồi?! Tiểu mỹ nữ này có uy lực gì mà lại khiến cậu từ bỏ cuộc chơi và anh em chúng tôi vậy? Thậm chí cậu còn không cho tụi tôi biết. Này! Không phải cậu bắt ép con gái nhà người ta đấy chứ?”
“Anh Duệ! Cậu ăn nói cho cẩn thận, không tôi cho cậu chơi cùng lũ sói nhà tôi đấy!”
“Đại thiếu gia à tôi không dám! Nào em dâu, lại đây cùng ngồi. Các cô đều đi ra hết đi.”
Minh Nguyệt ngồi kế Vương Hàn nhìn anh đang định hỏi thì anh mở lời trước.
“Đây là Tuệ Anh Duệ và Bách Hữu Minh, họ đều là anh em chí cốt từ nhỏ của tôi. Còn một người nữa sau này có thời gian em sẽ gặp cậu ấy.”
Hữu Minh nhìn Minh Nguyệt. Cô gái này rất quen mắt anh. Hình như anh đã từng thấy cô ở đâu rồi.
“À ừm. Tôi là Nhan Minh Nguyệt, là vợ của.. Hàn.”
Vương Hàn nghe cô gọi tên anh, không khỏi vui vẻ hơn rất nhiều, cô gọi anh là Hàn, nghe cũng thật dễ chịu.
“Em là con gái Nhan gia? Bảo sao tôi nhìn em quen mắt thế. Tôi từng thấy em trong bữa tiệc của Nhan gia rồi.”
“Tôi không còn là con gái của Nhan gia...tôi chỉ được nhận nuôi thôi.”
Bỗng nhiên bầu không khí trở nên ngượng ngùng. Tuệ Anh Duệ liền đứng lên phá tan.
“Này chúng ta chơi một trò chơi trí tuệ đi! Cậu và em dâu là một cặp còn tôi và Hữu Minh là một cặp. Vẫn trò chơi cũ mà chúng ta thường chơi. Tính toán ma trận. Ai thua sẽ phải uống hết rượu trên bàn và thanh toán hoá đơn. Vương Hàn! Tôi không tin lần này tôi và Hữu Minh thua cậu!”
“Được thôi, cậu đừng hối hận.”
4 người họ chơi được 2 ván, Hữu Minh và Anh Duệ liền ngán ngẩm nhìn ma trận của cặp vợ chồng kia. Quá đáng sợ đi! Họ tuy thông minh tài giỏi nhưng xét về phương diện tính toán vẫn thua Vương Hàn một bậc. Kết quả Hữu Minh và Anh Duệ thua cả 3 ván. Cả hai liền ôm nhau mà khóc. Nhìn đống rượu trên bàn họ ngất mất. Đếm sơ sơ cũng hơn chục chai! Tất cả đều có nồng độ cao.
“Vương Hàn à.. chúng tôi trả góp được không? Làm sao hôm nay cậu chơi giỏi thế?”
“Vợ tôi