Sáng sớm hôm sau, Anh Duệ đã xốc lại tinh thần đi tới tổng bộ. Tổng bộ chính là nơi căn cứ chủ chốt của cả ba gia tộc là Anh gia, Vương gia và Bách gia. Nói cho rõ hơn thì cả ba gia tộc này đã có mối liên hệ mật thiết từ những đời trước, từ những vụ làm ăn nhỏ mà đi lên, từ từ đánh dấu vị trí trong thế giới ngầm. Bọn họ không hoàn toàn ở hắc giới, cũng không hẳn là làm ăn chân chính ở bạch giới. Nhưng có thể nói, dù ở trên thương trường hay ở thế giới chợ đen thì cả ba gia tộc này đều là những con hổ to không thể đánh bại. Vì thế lực to lớn nên đôi khi ngay cả việc chính trị và quân sự giữa các nước cũng có quan hệ mật thiết đến họ. Tổng bộ này còn được gọi là Bang Nhị Thiên. Nhị Thiên ở đây chính là cả hai giới hắc bạch đều do ba gia tộc lớn nắm giữ.
Tại tổng bộ
Vương Hàn ngồi ở trong căn phòng rộng, tư thái hết sức nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê. Trên bàn là chồng tài liệu chất cao như núi, toàn bộ đều liên quan đến công việc lần này. Chuyến đi Hồng Kông sẽ giúp Nhị Thiên dọn dẹp đống ô uế trong thế giới ngầm.
Một lát lâu sau thì Anh Duệ cùng Minh Hữu cũng tới, Vương Hàn băng lãnh vắt chân sang một bên nhìn Anh Duệ mỉa mai.
“Tiểu bạch thỏ nhà cậu bỏ trốn cũng đừng quá bi thương, xin nén đau buồn.”
“Còn chẳng phải do cậu lấp liếm chuyện này sao? Không cần cậu nói kháy tôi như thế!” Anh Duệ buồn bực lườm Vương Hàn một cái đầy sắc bén.
“Cũng chỉ che mắt cậu vé máy bay thôi. Còn lại thì tớ không làm gì nữa.”
“Như vậy thì cậu chọc con mẹ nó mù mắt tôi rồi còn gì! Hiểm ác thật đấy.” Anh Duệ trong lòng càng không vui, anh vốn đã nguôi ngoai chuyện Vương Hàn giúp cho Y Cát bỏ trốn. Anh cũng biết là do Minh Nguyệt muốn Hàn làm, càng biết rõ anh không thể điều tra được điều gì nếu Hàn thật sự muốn che giấu đi. Lấp liếm mỗi cái vé máy bay thôi cũng đã khiến anh tìm miệt mài rồi.
“Thôi thôi, bàn chuyện chính sự đi!” Minh Hữu ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc đầy căng thẳng, nhanh chóng cắt đứt dòng căng thẳng đó.
Anh Duệ hậm hực nuốt cục tức to tướng xuống bụng, nghiêm túc ngồi xuống cầm lấy một xấp tài liệu trên bàn. Đọc được vài dòng, mắt Anh Duệ liền tối sầm lại, trong vô thức nhìn qua Minh Hữu cũng đang mặt xanh mày đỏ nhìn tài liệu.
“Chuyện này là sao, A Hàn?”
“Là Ngư Vương Bang đột nhập vào hệ thống của chúng ta.”
“Ngư Vương Bang? Là cái bang quái quỉ nào vậy? Tớ chưa từng nghe qua.” Minh Hữu bán tín bán nghi. Hệ thống của họ chính là tuyệt đối. Không thể nào lại bị đám người không có chút tiếng tăm nào rình ra được.
“Bang của một nhóm phái nhỏ nhưng không thể xem thường. Gần đây đột nhiên nổi danh ở Hồng Kông. Lão Bái cũng để chúng tác oai tác oái một cách kì lạ. Bọn chúng cũng chỉ là phá hệ thống hàng rào, không có gì to tát. Nhưng thay vì dừng ở đó thì chúng lại lợi dụng điều này để lấy danh chúng ta lộng hành ở Hồng Kông.”
“Có lẽ vì thế mà Lão Bái mới không dám đả động gì. Là đợi chúng ta giải quyết trước sao?”
“Đúng vậy. Đợt đi Hồng Kông này khá quan trọng. Còn có một lô hàng súng và kim cương đang chờ. Phải nhanh chóng giải quyết bọn chuột nhắt thì mới làm ăn yên ổn được.” Vương Hàn ung dung nhấm nháp ly rượu trên bàn.
Tại sân bay tư nhân của Nhị Thiên.
“Này Minh Hữu, sao không dùng cái khác mà phải đi chung với hai vợ chồng nhà này? Tớ không thích ăn cẩu lương!” Anh Duệ hậm hực đi phía sau.
“Đi nhiều sẽ gây chú ý. Lần này tới Hồng Kông bí mật giải quyết vụ này. Không thể để kinh động tới chúng được.”
“Urggg, được thôi! Nếu họ dám làm trò mèo mả gì tớ tuyệt sẽ phá banh cái máy bay này!”
Minh Hữu lười nhác nhún vai một cái, giọng giễu cợt khiêu khích.
“Cứ việc, nếu cậu có thể. Thông tin của phu nhân nhà cậu cũng chỉ có mình họ biết. Nếu biết điều lại may mắn lấy được chút thông tin gì đấy cũng nên.”
“Không cần đến họ. Tớ đã huy động người đi tìm cô ấy rồi. Xong vụ này tớ cũng đi kiếm vợ mình. Không đợi cậu nói!”
“Chà chà, đã nhận là vợ rồi nhỉ? Kiếm được cô ấy đi rồi hẵng nói nhé.”
Anh Duệ tức đến đỏ mặt, trong lòng không vui muốn rút khỏi vụ này nhưng một mặt lại nghĩ lỡ đâu Y Cát ở Hồng Kông thì sao. Anh đến đó tìm biết đâu lại tìm thấy cô.
Sau vài tiếng bay, máy bay đáp xuống một sân nhà rất rộng. Bốn bề chung quanh đều là cây cối, chỉ có duy nhất một toà biệt thự cổ kính theo hơi hướng Trung Hoa thời phong kiến.
Minh Nguyệt giây trước mắt thiu thiu còn buồn ngủ, khi nhìn thấy trang viên trước mặt liền tròn mắt không thôi.
“Oaaa, chỗ này thực sự rất rộng nha, còn rộng hơn Vương gia nữa.” Minh Nguyệt thán phục không thôi, nơi này giống hết một toà thành cổ vậy, khắp nơi đều xây tường cao vút.
“Đây là đầu não của Lão Bái,