Sáng hôm sau Minh Nguyệt tỉnh giấc, mi mắt nặng trĩu không muốn trở mình. Cô vặn vẹo cơ thể mềm mại tìm tư thế thoải mái nhất để tiếp tục giấc ngủ. Nhưng cô càng vặn vẹo thì càng khó chịu, giống như thể có người ôm chặt cô vậy! Cô lật người, vô tình tay cô chạm vào lồng ngực vững chắc của Vương Hàn. Minh Nguyệt còn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ mành màng sờ nắn. Một lúc sau cô mới giật mình mở to đôi mắt đen láy, hàng lông mi khẽ run. Trời ạ! Là Vương Hàn!! Cô siết nắm tay vỗ vào ngực anh, càng đẩy anh mạnh hơn.
“Vương Hàn! Anh mau tỉnh dậy. Đây là giường tôi mà! Anh còn nằm đây loã thể?!”
“Này cô bé, sáng sớm đừng ồn ào như vậy. Hiếm khi tôi có giấc ngủ ngon như vậy. Đây là nhà tôi, đây là phòng của tôi mà? Tại sao tôi lại không thể nằm ngủ?”
“Nhưng hôm qua anh bảo đây là phòng của tôi mà?” Cô hét lên, túm lấy chiếc chăn quấn quanh người như con nhím bảo vệ mình.
Nhìn thấy cảnh cô xù lông mà quát anh, anh cảm thấy thật đáng yêu, không kiềm chế được muốn chọc ghẹo cô nhiều hơn. Anh đã tỉnh dậy từ lâu rồi nhưng lại bị cô mân mê khiến anh tiếp tục nằm hưởng thụ cảm giác này. Anh đưa tay vò đầu, bờ môi mỏng khẽ mím lại.
“Em có thấy vợ chồng ai mà ngủ riêng với nhau không ? Em không đưa điều kiện thì tôi vẫn được phép ngủ cùng em. Tối qua tôi không động vào em. Em có thể yên tâm.”
Nói không động thì có vẻ hơi trái với lương tâm nhưng anh cũng không muốn để cô biết tối qua trong khi ngủ anh có xoa nắn cô một chút. Cảm giác rất tuyệt nha!
“Quần áo của tôi?...”
“Là tôi nhờ người hầu thay cho em. Đừng lề mề nữa, em bảo hôm nay đi học mà. Chuẩn bị đi, tôi bảo Trương Lý đưa em đi.”
Cô liền bất lực với anh. Anh chính là đang lách luật! Cô không giỏi mà tranh luận với anh. Vì lần nào cũng bị yếu thế hơn. Cô chu cái mỏ nhỏ mắng anh vô lại!
Trong lúc anh đang chuẩn bị để tới công ty, cô đã thay đồ xong đi xuống bếp để làm chút đồ ăn cho cả hai. Căn bếp rộng rãi, sạch sẽ. Minh Nguyệt mở cửa tủ lạnh ra, mọi thứ đều đã được Vương Hàn chuẩn bị. Tất cả sơn hào hải vị, đồ ăn vặt và đồ dinh dưỡng đều có.
“Anh ta đem cả cái siêu thị về nhà ư? Kinh khủng thật.”
Ngày trước khi cô còn ở Nhan gia, tuy là tiểu thư nhưng cô lại thích vào bếp nấu nướng và học hỏi cách làm bánh. Đầu bếp ở Nhan gia cũng rất thương yêu cô nên các món ngon cô đều biết làm. Cô làm salad cá hồi và trứng ốp lết. Mùi thơm của dầu ô liu ngập tràn căn bếp. Vương Hàn từ đâu tiến tới sau lưng Minh Nguyệt.
“Không ngờ Vương phu nhân lại thích nấu nướng đấy.”
“Anh ra bàn ngồi đi. Đồ ăn sắp xong hết rồi.”
Minh Nguyệt bày bữa sáng lên bàn. Cả hai ngồi ăn như một đôi vợ chồng thật sự.
“Minh Nguyệt, đưa điện thoại cho tôi.”
Minh Nguyệt chưa hiểu gì, cô đưa anh, anh nhanh chóng bấm một dãy số. Điện thoại của anh reng lên rồi anh đưa cho cô.
“Đây là số của tôi, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi.”
“À được thôi.”
Ăn xong bữa sáng thì cô đã thấy Trương Lý đợi cô trước sân nhà. Nhưng trời ạ! Trương Lý lấy BMW đưa cô đi học ! Cô nhìn Vương Hàn cười mếu máo.
“Vương Hàn. Tôi thật sự không muốn bị người khác chú ý đâu. Chiếc xe này cũng quá là... nổi đi... Tôi sợ bị người khác đồn thổi là được kim chủ bao nuôi đấy!”
“Em được chồng bao nuôi thì có gì lạ sao?”
“Không phải a! Tôi muốn đổi chiếc xe khác bình thường hơn.”
Minh Nguyệt chớp đôi mắt to nhìn Vương Hàn nài nỉ. Nếu anh còn muốn cô sống sót thì không nên đưa chiếc BMW đặc biệt này chở cô đi học nha!
“Tiểu Trương đi lấy chiếc khác đi.”
Trương Lý lấy chiếc xe nhỏ khác nhanh chóng đưa Minh Nguyệt tới trường.
Minh Nguyệt vừa bước vào lớp, một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc ngang vai màu hạt dẻ chạy tới ôm chầm lấy cô, vui vẻ nói.
“Đại mỹ nhân trong lòng tớ đây rồi. Cô bạn thân Minh Nguyệt quên tớ rồi! Lâu lắm rồi mới gặp cậu đấy. Tớ nhớ cậu chết mất.” Mặc Y Cát gương đôi mắt sắp khóc than thở với Minh Nguyệt.
“Cậu không còn nhỏ đâu nhé. Tớ