Tức lắm!
Editor: Iris N
Kể cả không có cái chuyện không thể tưởng tượng được này, Hạng Vân Độc cũng muốn tới một chuyến, chuyện của Lão Hàn không thể cứ để thế mãi được, chuyện gì cần xử lý thì phải xử lý.
Nhà cửa, đồ đạc và tang lễ, nếu Quan Tú Mai vẫn không chịu lo, vậy thì anh lo.
Lão Hàn không có di chúc. Trước mắt căn nhà ở khu tập thể kia không nằm trong diện quy hoạch của thành phố, chờ khi con gái anh ta đến tuổi thành niên rồi sẽ quyết định làm gì với nó sau. Nhưng mà tang lễ thì không thể trì hoãn nữa.
Người ra mở cửa là bà giúp việc. Lúc mới có chuyện xảy ra với Lão Hàn, Hạng Vân Độc gần như mỗi ngày lại tới một lần, lần nào tới cũng đi xe cảnh sát. Người giúp việc của các gia đình khác trong khu ai cũng hỏi bà xem có phải nhà này có tội phạm kinh tế không.
Hạng Vân Độc hỏi: "Quan Tú Mai có nhà không?"
Bảo bà giúp việc lừa cảnh sát, bà cũng không dám nhưng so với nguy cơ mất việc thì bà vẫn muốn giữ được bát cơm của mình trước đã, bà lắc đầu: "Bà chủ không có nhà."
Xe của Quan Tú Mai đang đỗ ngoài cửa. Hạng Vân Độc biết cái xe này, bởi anh còn từng tới đây theo dõi một thời gian xem có gì đáng ngờ không. Tới tận khi lãnh đạo mắng rằng anh bị ám ảnh tới mức phát điên rồi, anh mới dừng lại.
Lần nào tới đây, Hạng Vân Độc cũng hùng hùng hổ hổ, tức giận phừng phừng, Quan Tú Mai lại chanh chua, nên anh đã cãi nhau với Quan Tú Mai và chồng mới của cô ta mấy trận liền.
Quan Tú Mai không quan tâm tới chuyện chồng cũ sống hay chết. Lúc cảnh sát tới nhà trình bày nguyên nhân họ tới đây, cô ta còn tỏ ra kì quái: "Chuyện này thì liên quan gì tới chúng tôi?"
Chồng của cô ta thường xuyên phàn nàn về tần suất tới nhà của cảnh sát, cuối cùng nói thẳng vào mặt Hạng Vân Độc: "Nếu tìm thấy người sống thì không cần thông báo cho cũng tôi nữa." Ý là cứ tìm được thi thể thì nói sau.
Hôm đó Hạng Vân Độc vi phạm quy định, anh đấm gã đàn ông kia một cú thật mạnh. Khương Thần cố giữ anh lại mà không được. Ban đầu, lãnh đạo chỉ định tạm thời cách chức anh, chứ thực ra vẫn rất yêu quý anh, muốn anh nghỉ ngơi, giải tỏa, từ từ thoát khỏi vụ này.
Đến đồng nghiệp cũng cảm thấy anh quá cố chấp, Hạng Vân Độc dứt khoát từ chức.
"Thế thì bọn tôi có thể dùng nhờ điện thoại một chút không? Di động của tôi hết pin." Lần này Hạng Vân Độc rất lịch sự, từ tốn, bà giúp việc khó xử hồi lâu, mở cửa cho bọn họ vào, dùng máy bàn ở phòng khách để gọi điện thoại.
Hạng Vân Độc bấm số điện thoại của Quan Tú Mai, tiếng chuông điện thoại vang ở tầng trên. Quan Tú Mai vẫn không chịu xuất hiện, vội vã chạy lên tầng cao hơn, giả vờ như đang nhận điện thoại ngoài đường: "Alo? Dì Tiểu Trần à? Có việc gì không?"
Người đàn bà này phản ứng cũng nhanh thật, Hạng Vân Độc nói: "Tôi là Hạng Vân Độc, chuyện của anh Hàn Cương, nếu chị không chịu lo thì để tôi lo, không thể trì hoãn như thế nữa."
Quan Tú Mai thở phào: "Chuyện này ấy à, nếu cảnh sát Hạng chịu làm thì đương nhiên là tốt rồi, tôi bận lắm."
"Vậy thì chúng ta gặp nhau bàn bạc chi tiết đi." Lúc Hạng Vân Độc nói chuyện với Quan Tú Mai qua điện thoại, A Kiều cũng không nhàn rỗi, cô thả hồn thức của mình ra kiểm tra một vòng quanh nhà.
Chủ nhân ngôi nhà này rõ ràng là có hiểu biết về phong thủy, chỗ nào cũng luân chuyển tốt, là một ngôi nhà lợi cho đường làm ăn, trong phòng làm việc còn có một chiếc gương bát quái. A Kiều không đề phòng trước, bị gương bát quái làm cho chói mắt.
Sức mạnh của vật này còn chưa đủ để ngăn cản cô nhưng giống như có người lấy gương phản xạ lại ánh sáng mặt trời, liên tục chiếu vào mặt cô, A Kiều nhắm mắt lại, đầu óc choáng váng, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
Hạng Vân Độc lập tức nhận ra, anh bịt ống nghe lại, hỏi cô: "Sao thế?"
"Tôi mệt quá." A Kiều bĩu môi.
Hạng Vân Độc đưa một bên vai ra cho cô dựa vào: "Có thể chịu đựng không? Đến lúc về sẽ mua bánh kem lạnh cho em ăn." Hôm qua một mình cô đã ăn hết nửa cái bánh kem, Hạng Vân Độc thấy cô thích ăn đồ ngọt nên mới an ủi cô như thế.
Mắt A Kiều sáng rỡ, bánh kem thì cô ăn rồi, nhưng mà chưa ăn kem bao giờ, nghe đã thấy ngon rồi.
Cô gật đầu, tựa đầu vào vai Hạng Vân Độc, mái tóc đen mượt mà như lụa cọ vào cổ Hạng Vân Độc, mát lạnh.
Hạng Vân Độc vẫn đang nói chuyện với Quan Tú Mai, thấy Quan Tú Mai không muốn gặp mặt bàn bạc hậu sự của Lão Hàn, anh bắt đầu tức giận nhưng mái tóc mát lạnh trên cổ lại làm anh bình tĩnh lại, anh nén giận: "Chuyện quan trọng, gặp mặt bàn bạc."
Quan Tú Mai thấy thái độ anh cứng rắn như thế, đành phải tạm đồng ý rồi bảo bà giúp việc tiễn ôn thần này đi cho chóng.
Hạng Vân Độc làm hết những việc cần làm, lái xe ra khỏi khu nhà. Ngồi trên xe, anh hỏi cô: "Em... có thấy gì không?"
A Kiều lắc đầu: "Chẳng có gì cả." Cô ôm đầu, vẫn còn hơi choáng váng, cái gương bát quái kia sáng thật, đến cả Sở Phục trong huyết ngọc cũng bị ánh sáng của nó làm cho nôn nao.
Hạng Vân Độc dừng lại trước cửa khu nhà, chờ bảo vệ nâng thanh chắn lên, tên nhóc kia lại đứng nghiêm chào Hạng Vân Độc. Hạng Vân Độc đã lái xe ra ngoài rồi mà lại dừng lại, lùi về phía sau một chút.
Mở cửa sổ xe, anh thò đầu ra: "Gần đây tỷ lệ tội phạm tăng cao, rất là ở những khu nhà ở cao cấp như thế này, lúc làm việc cậu nhớ chú ý an toàn."
Tên nhóc cong môi, cười xán lạn như ánh mặt trời, cao giọng đồng ý: "Vâng, cảm ơn anh cảnh sát, chúng em đã nhận được thông báo rồi!"
A Kiều ôm đầu, nhìn Hạng Vân Độc trừng trừng, cô vẫn còn chưa quyết định có nói hay không mà anh đã lấy mất công đức của cô rồi. Cô tức giận ngồi ở ghế sau, ôm ba lô, không nói không rằng.
Hạng Vân Độc không nhận ra sự tức giận của cô, anh nhận một cuộc điện thoại, người mà anh nhờ đã tìm được hương sừng tê giác.
A Kiều vẫn còn đang chờ được ăn bánh kem lạnh, kết quả là Hạng Vân Độc đi thẳng một mạch, không hề dừng lại mua cho cô, anh lái xe tới khu chuyên buôn bán đồ cổ có kiến trúc giả cổ.
"Em bảo đốt hương sừng tê giác là có thể nhìn thấy Hàn Cương phải không?" Hạng Vân Độc muốn cô xác nhận lần cuối, nếu đây chỉ là một trò đùa thì cô nên dừng lại tại đây.
Nhận được câu trả lời khẳng định, anh dẫn A Kiều lên tầng ba, rẽ vòng vèo bảy tám đường mới tới một cửa tiệm nhỏ, bên trong là một người đàn ông trung niên mặc trang phục thời Đường, để một chòm râu dê lấm tấm hoa râm.
"Cảnh sát Hạng, thứ anh cần tôi đã có rồi đây." Gã vừa dứt lời đã nhìn thấy A Kiều, lập tức ngơ ngác nhìn chằm chằm A Kiều, nhìn từ mặt tới ngực rồi ánh mắt như dính chặt