Đừng nhắc đến nữa!
Editor: Iris N
Hạng Vân Độc kéo tin tức xuống đọc. Báo đưa tin đây là một băng đảng trộm cướp. Để thực hiện kế hoạch phạm tội đã dàn dựng từ trước, một người trong số chúng tiếp cận bảo vệ của các khu biệt thự cao cấp hoặc nhân viên duy tu, sửa chữa bất động sản, dụ họ đi chỗ khác để nhắm vào những căn nhà bỏ không, tiến hành hoạt động phi pháp. Tin tức chi tiết hơn sẽ được thông báo sau khi thực hiện các cuộc phỏng vấn tiếp theo.
Cuối tin có đăng một bức ảnh của tên nhóc bảo vệ, nhìn trên ảnh, cậu ta bị thương khá nặng, đầu và cánh tay đều quấn băng nhưng không nguy hiểm đến tính hạng.
Hạng Vân Độc đặt di động xuống, nhìn về phía A Kiều. Cô vênh mặt lên, đứng ở cầu thang, lườm anh trắng mắt, lườm xong lại không thể không đưa mắt về phía chiếc bánh kem lạnh trên bàn.
Hạng Vân Độc không có kinh nghiệm nhận lỗi với con gái, cũng may chiếc bánh kem lạnh này đến rất kịp thời, anh mở hộp ra, lấy đĩa, cắt một miếng, cắm một chiếc dĩa nhỏ lên trên: "Không ăn thì chảy hết bây giờ."
A Kiều ngửi thấy một mùi thơm ngọt mát lạnh, nhìn cái đĩa, cảm thấy ít ra Hạng Vân Độc cũng biết trước biết sau, còn biết cắm dĩa lên, vậy coi như là anh đã nói chữ "Mời" đi.
Cô vênh mặt đi xuống tầng, vênh mặt nhận đĩa, rồi lại vênh mặt dùng chiếc dĩa nhỏ xắn một miếng.
Lạnh, ngọt, đậm vị sữa.
Nỗi tức giận bị quăng lên chín tầng mây, Hạng Vân Độc nhìn cô liên tục ăn hết miếng này đến miếng khác, thầm thở phào nhẹ nhõm, ôn tồn nói: "Ăn nửa cái trước đi đã, nửa cái còn lại cứ để trong tủ lạnh, của em cả."
A Kiều ngậm kem trong miệng nhưng vẫn không quên hỏi: "Giờ thì anh tin rồi chứ?"
Tận mắt nhìn thấy rồi, còn cái gì không tin nữa, cuối cùng anh cũng tin thế giới này có rào cản và anh vừa chạm vào một thế giới khác mà hai mươi tám năm qua anh chưa từng chạm tới.
"Về sau em có nói gì tôi cũng sẽ không nghi ngờ nữa." Hạng Vân Độc hứa hẹn.
A Kiều vẫn còn giận dỗi, lườm anh một cái.
"Xin em tiếp tục giúp đỡ tôi." Hạng Vân Độc nói, "Dù em có mấy cái nguyện vọng cũng được, tôi muốn làm được điều gì đó cho anh ấy.
Cái ngày Lão Hàn mất tích, anh ta đã tới trường tiểu học ở thôn Trần Gia, thị trấn Bạch Tháp để giảng bài về việc giữ an toàn trong cuộc sống thường ngày.
Việc này vốn là của Hạng Vân Độc nhưng anh ngại không muốn đi. Giảng bài cho một đám học sinh tiểu học bằng ngôn từ đơn giản, thông qua trò chơi để dạy cho bọn trẻ những tri thức thường thức về giữ an toàn và phòng chống ma túy không phải là thế mạnh của anh.
Lão Hàn thích trẻ con, hào hứng vui vẻ đi thay anh, rồi không trở về nữa.
Anh nói rất chân thành, A Kiều dừng tay, trên dĩa vẫn còn một miếng kem. Cô nhìn Hạng Vân Độc hồi lâu rồi lại vênh mặt lên lần nữa: "Đã đồng ý với anh rồi, tôi sẽ không thất hứa."
Tức giận thì tức giận nhưng việc cần làm thì vẫn phải làm, cô còn lâu mới là thể loại khốn nạn như Lưu Triệt, cái loại khốn nạn đã hứa mà không làm.
Hạng Vân Độc cười, giọng hơi khàn khàn: "Cảm ơn em."
A Kiều ăn hết nửa chiếc bánh kem lạnh, Hạng Vân Độc gọi điện thoại cho Khương Thần, hỏi cậu: "Con gái Lão Hàn thi đỗ trường nào thế?"
Quan Tú Mai không chịu để con gái xuất hiện, một trong những lý do của cô ta là con gái sắp thi vào cấp ba, không muốn để chuyện này làm ảnh hưởng tới kết quả thi của cô bé. Hiện giờ đã là tháng tám, hẳn kêt quả cũng có rồi, chỉ còn mấy ngày nữa là khai giảng, anh muốn đi gặp cô bé kia, nói cho cô bé biết về chuyện của cha mình.
Khương Thần vừa nghe đã biết Hạng Vân Độc vẫn chưa bỏ cuộc, khuyên anh qua điện thoại: "Anh Hạng, không phải anh định đi tìm cô bé ấy đấy chứ? Quan Tú Mai căn bản còn chưa nói cho cô bé, như thế này thì không hay lắm đâu."
"Đừng lằng nhằng nữa, nói mau đi, tôi đi tìm người, chẳng liên quan gì đến cậu hết." Tên nhãi này cũng chưa bị Quan Tú Mai khiếu nại lần nào, toàn là Hạng Vân Độc hứng hết. Lúc còn là cảnh sát anh còn không sợ, chứ đừng nói giờ anh không còn là cảnh sát nữa.
Khương Thần khó xử chần chừ hồi lâu, cơ mà chuyện của Lão Hàn không thể cứ để mãi thế được: "Chính là trường Trung học số 1, chẳng phải Trần Kiều cũng học trường đó sao?"
Con gái Lão Hàn thi khá tốt, trường Trung học số 1 là trường cấp ba tốt nhất ở Giang Thành, tỷ lệ thi đỗ đại học rất cao, cứ mấy năm là lại có một Trạng Nguyên của tỉnh. Có nhiều người nổi tiếng từng học trường này ra, trong trường còn có một bức tường danh nhân để ghi tên họ. Năm ngoái, trường tổ chức kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập, một cựu học sinh được mời về phát biểu, cảnh sát cũng tới giúp đỡ thực hiện công tác an toàn.
"Biết thế đã nhé." Hạng Vân Độc nói xong liền dập máy.
Khương Thần hét mấy câu vào điện thoại: "Anh Hạng? Anh Hạng?"
Khương Mật đưa hoa quả cho em trai ăn, hỏi cậu: "Anh ấy lại bắt đầu điều tra à?"
Đã hơn nửa năm mà anh vẫn chưa bỏ cuộc.
Từ sáng sớm, Khương Thần đã bị Hạng Vân Độc đuổi ra khỏi nhà, không có chỗ nào để đi nên lại về nhà. Giờ đang nghỉ hè, Khương Mật cũng ở nhà, cô nghe thấy tiếng em trai gọi điện thoại.
"Không biết nữa, dù sao chuyện này vẫn rất kỳ quái."
Khương Thần càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này kì quá, tại sao Trần Kiều lại có thể nói ra một cách chính xác về thời tiết hôm Lão Hàn bị nạn, lại còn chuyện chưa ai cử hành tang lễ cho anh ta. Theo lời anh Hạng, hôm qua cô ấy mới bay tới Giang Thành mà.
Khương Thần cầm di động định ra ngoài, mẹ Khương đang ở trong bếp thấy vậy liền cầm muôi chạy ra gọi với theo: "Lại đi đâu đấy? Lâu lắm mới được ngày nghỉ, mẹ làm thịt kho tàu đây này!"
"Anh Hạng tìm con có việc." Khương Thần lấy Hạng Vân Độc làm lá chắn.
Vừa nghe thấy Hạng Vân Độc tìm cậu có việc, mẹ Khương cũng không quan tâm tới thịt kho tàu trong nồi nữa, bà liếc mắt vào trong phòng, vẫy tay gọi con trai lại bảo: "Con bảo Tiểu Hạng về nhà mình ăn cơm đi, lâu lắm rồi thằng bé không đến."
Hạng Vân Độc là đàn anh của Khương Thần, lúc ở trong đội vẫn luôn quan tâm tới cậu. Lúc mời đồng nghiệp của con trai về nhà ăn cơm, mẹ Khương đã chấm Hạng Vân Độc rồi.
Khương Mật đi từ trong phòng ra, cô biết mẹ mình có ý định gán ghép hai người, nhưng dạo gần đây Hạng Vân Độc rất lãnh đạm với cô. Khương Mật chợt cảm thấy hụt hẫng trong lòng, đẩy em trai ra ngoài cửa: "Em đi nhanh lên."
Anh đã không còn là cảnh sát nữa, nhỡ đâu có xung đột với người ta, có Khương Thần ở đó cũng tốt, ít ra còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Khương Thần biết chị mình đang nghĩ gì trong lòng, cậu cười hề hề: "Biết rồi, sao em có thể để chuyện gì xảy ra với anh Hạng được chứ."
Lúc ở nhà Quan Tú Mai, ngoại trừ việc gọi điện thoại, Hạng Vân