Bay!
Trời đã tờ mờ sáng, đèn đường trên đường vẫn sáng, cả đường chẳng có xe cộ gì.
Nhà Ma đã ở phía sau, Hạng Vân Độc hẹn thời gian với Hàn Cương rồi chuẩn bị cùng đi với A Kiều, tới Kim Vực Thủy Loan xem chỗ Chương Địch đã xảy ra chuyện gì.
Lần đầu tiên cô ta gọi điện thoại là để cầu cứu.
Lần thứ hai gọi điện tới, giọng điệu tuy rằng sợ hãi nhưng hiển nhiên là tình cảnh của cô ta đã khá hơn nhiều.
A Kiều xung phong nhận việc: “Để em lái xe cho!”
Cô muốn để Hạng Vân Độc ít nhất cũng ngủ được một lúc, Hạng Vân Độc lắc đầu: “Em không có bằng lái.”
Anh ngồi trong xe, cơ thể rõ ràng đã cực kỳ buồn ngủ nhưng vẫn cứ muốn tự lái xe, nếu không quần áo anh tơi tả thế này, có gọi xe thì tài xế cũng không dám dừng lại.
A Kiều để lại cho anh một phần cơm nắm chà bông và sữa đậu nành, sữa đậu nành vẫn ấm, đến cả ống hút cũng cắm cho anh rồi, đưa tới bên miệng anh: “Yên tâm đi, em không lái, em bay.”
Lái xe thì có gì khó chứ, cô cũng xem Hạng Vân Độc đi nhiều lắm rồi, chẳng phải là giẫm tới giẫm đi, sau đó gạt tới gạt lui sao, tuy cô không biết nhưng cô có thể nâng toàn bộ xe lên mà!
Điều khiển gió làm cả chiếc xe bay lên, mặc cô dùng suy nghĩ để khống chế, muốn bay đi hướng nào thì bay đi hướng đấy.
Hạng Vân Độc ngồi trên ghế phụ, ban đầu còn cố gắng không ngủ, nhìn A Kiều ngồi ở vị trí điều khiến, tay nắm chặt vô lăng, trông rất ra dáng bay qua mất con đường.
Đợi đến lúc A Kiều cảm thấy mình thật giỏi, quay sang đòi được khen, Hạng Vân Độc đã dựa vào lưng ghế, khoanh tay ngủ mất.
A Kiều từ từ “lái xe”.
Lúc đến Kim Vực Thủy Loan đã là hơn bảy giờ.
Hạng Vân Độc không ngờ mình chợp mắt một chút đã gần hai tiếng.
Xe dừng lại, anh liền mở bừng mắt: “Tới rồi à?”
Nhà Ma cách nhà Chương Địch có hơn nửa tiếng đi ô tô, nhưng A Kiều muốn cho Hạng Vân Độc nghỉ ngơi nhiều một lát, dù sao trời cũng sáng rồi.
Hạng Vân Độc rất tự trách, anh chỉ biết ngủ, A Kiều cũng đợi anh cả đêm.
Anh sờ tay cô, cổ tay lạnh ngắt, chắc chắn là cô cũng chưa được nghỉ ngơi: “Mệt không?”
A Kiều thực ra không mệt lắm, nhưng cô thích Hạng Vân Độc sờ tay cô, xoa đầu cô.
Khóe miệng cô cong lên, cười tươi, lắc đầu nói: “Không mệt!”
“Đi nào.” Hạng Vân Độc nhanh chóng hôn cô một cái, môi hơi lạnh áp lên môi A Kiều.
Phía sau anh chính là cây cầu lớn của Giang Thành, ánh mặt trời hắt xuống lòng sông, nước sông long lánh, anh đưa ngón tay vuốt ve môi A Kiều, sau này anh lại có thể bảo vệ cô rồi.
Nụ cười này A Kiều chưa từng thấy bao giờ.
Rõ ràng chỉ là một nụ cười rất bình thường, bọn họ đã chẳng hôn sâu lại chẳng ôm nhau, nhưng cô lại cảm thấy tim mình dường như đang nhảy lên thình thịch.
Nhiệt độ trên gò má tăng lên, trong lòng có cảm giác hạnh phúc khôn kể.
Cô nắm tay Hạng Vân Độc, tới cửa nhà Chương Địch.
Người mở cửa vẫn cứ là cô trợ lý kia của cô ta, cô này chỉ mới gặp Hạng Vân Độc, chưa từng gặp A Kiều, chỉ liếc nhìn A Kiều một cái đã để họ đi vào.
“Cô Chương đâu rồi?” Hạng Vân Độc hỏi.
Tiểu Diêu chỉ ra ban công: “Cô Chương vẫn cứ ở trên ban công, thế nào cũng không chịu đi vào.”
Chương Địch chỉ mặc một chiếc váy ngủ, ngồi trên ban công.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp cửa kính chiếu vào, cứ như thể cô ta chỉ là ham phơi nắng.
Tiểu Diêu đưa bọn họ ra ban công, cô này nói: “Cảnh sát Hạng tới ạ.”
Chương Địch nửa tỉnh nửa mê, cô nghe lời A Kiều, đêm qua không uống thuốc ngủ.
Vốn cô ta đã rất khó ngủ, lúc khó khăn lắm mới ngủ được lại nghe thấy trong nhà có tiếng trẻ con.
Ban ngày cô ta còn tưởng trẻ con tầng dưới làm ầm ĩ, nhưng một lúc sau cô ta lại cảm thấy không ổn, tiếng trẻ con chơi đùa ở ngay ngoài phòng khách.
“Thịch thịch”
“Thịch thịch bang”
“Thịch thịch thịch thịch”
Giống như một đám trẻ để chân trần đang chạy tới chạy lui trong phòng khách, dùng thứ ngôn ngữ mà cô ta không hiểu để ca hát.
Chương Địch giật mình kinh hãi, tỉnh cả ngủ.
Cô ta vừa tỉnh ngủ, tiếng trẻ con ở phòng ngoài đã biết mất hoàn toàn, giống như bọn chúng đột nhiên dừng bước chân.
Chương Địch dường như có thể cảm thấy chúng đang nhìn chằm chằm cửa phòng cô ta.
Sau đó lại là một đợt tiếng bước chân, chúng đi từ phòng khách vào, chúng nó đẩy cửa, bắt đầu đi vòng quanh giường, chơi tiếp “trò chơi” còn chưa kết thúc trong phòng khách.
Từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên Chương Địch biết cái gì gọi là rét lạnh, cô ta cảm thấy máu như đông lại thành băng, cả người từ đầu đến chân tê buốt.
Có động đậy cũng không động đậy được.
Mãi đến khi bóng đêm rút đi, mặt trời lộ ra từ tầng mây, mấy thứ này mới từ từ biến mất.
Ký ức đáng sợ này vẫn ở trong đầu cô ta, không thể nào vứt ra nổi.
Suốt cả đêm cô ta cứ liên tục nghĩ, nhỡ chúng nó trèo lên giường gì sao?
Cảm xúc của Chương Địch đã ổn đị trở lại.
Ít ra là còn có Tiểu Diêu, trong nhà còn có một người khác, cô ta đã cảm thấy được xoa dịu nhiều rồi.
Nghe thấy Hạng Vân Độc tới, cô ta ngẩng đầu lên, các nữ minh tinh ai cũng cố gắng bảo vệ dung nhan, hy vọng có thể kéo dài kiếp sống trên màn ảnh của bản thân nhưng đêm nay đã khiến Chương Địch thoạt nhìn đã già đi mười tuổi.
Sắc mặt cô ta tái xám, quầng mắt thâm đen, cả người đều mất đi ánh hào quang.
A Kiều nhớ tới lời đồn nọ, nghe nói Chương Địch cực kỳ để ý đến tuổi của mình, nói cho cùng cô ta cũng không còn trẻ nữa, vậy nên cứ một đoạn thời gian cô ta sẽ lại bay đi Mỹ một lần, làm cái gì mà mặt nạ bằng phân chim vàng để chống lão hóa.
A Kiều cũng muốn biết Chương Địch có dùng phân chim vàng đắp lên mặt thật không, nói cho cùng có tác dụng chống lão hóa thật không: “Cái mặt nạ bằng phân chim vàng kia có tác dụng thật à?”
Khóe miệng Chương Địch giật giật, cô ta nói: “Không ngờ cảnh sát Hạng lại tới cùng cô Trần.”
Khi nãy lúc cô ta gọi điện thoại, Hạng Vân Độc đang thở hổn hển, còn A Kiều lại tức giận như thế trong điện thoại, hóa ra là cô ta quấy rầy chuyện tốt của hai người.
Cô ta giả vờ như không biết chuyện này, đứng dậy nói với Tiểu Diêu: “Chuẩn bị bữa sáng, giúp tôi sắp xếp hành lý, từ hôm nay trở đi tôi muốn ở khách sạn.”
Tiểu Diêu hơi kinh ngạc, bọn họ chuyển đến đây chính là để né