Đánh chứ!
Con ma nhỏ nghe nói Chương Địch sắp tích công đức liền há ngoác miệng ra, tử khí dày đặc, quay qua mặt đối mặt với A Kiều, mắt đầy vẻ ác độc, nó suýt nữa là được ăn no rồi, A Kiều phá chuyện tốt của nó.
Ma nhỏ ngửi ngửi A Kiều, mắt sáng bừng, người này cũng sắp chết rồi, người sắp chết nào cũng có thể trở thành đồ ăn của nó.
A Kiều lườm nó đầy vẻ hung dữ.
Con ma nhỏ này đột nhiên bị xách lên, Sở Phục mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nó, đưa tay ra tát luôn một cái, thứ nhãi nhép này mà cũng dám bất kính với nương nương.
A Kiều vô cùng thoải mái, cô vỗ vai Chương Địch: “Cô rất có tương lai.”
Nói hai trường tiểu học là chốt hai trường tiểu học luôn, mọi người cùng nhau dấn thân vào sự nghiệp từ thiện, mọi người cùng tích công đức mới đúng, rồi lại nghĩ đến số tiền ở chỗ Tiền Nhị cũng tiêu sắp hết rồi.
Chương Địch hỏi cô lần nữa: “Cô Trần này, bao nhiêu tiền là được?”
A Kiều gãi đầu: “Để tôi hỏi xem hai trường tiểu học xây mất bao nhiêu tiền đã.” Số tiền kia của Tiền Nhị hẳn là đã tiêu hết rồi.
Chương Địch lập tức hiểu ra, tự nhủ trong lòng, hóa ra chuyện cô gái này không cần tiền là giả mà là dùng cách này để trốn thuế.
Lúc A Kiều không chịu nhận tiền, Chương Địch vẫn luôn lo lắng đề phòng, làm gì có ai làm việc không nhận tiền chứ.
Đợi đến lúc A Kiều tỏ ra là sẽ nhận, còn phải xây trường học, Chương Địch cuối cùng mới cười.
Chỉ cần chịu nhận tiền là việc này ổn rồi.
Tiểu Diêu vội vàng kéo tay Chương Địch: “Cô Chương này, chuyện này vẫn cứ bàn bạc với ông Phùng trước rồi nói sau thì hơn.”
Chương Địch lườm cô này một cái, quay sang nói với A Kiều: “Không cần.” Cô ta hỏi A Kiều tiếp, “Có cách nào có thể giải quyết được hoàn toàn không?”
Giọng điệu của cô ta không còn cung kính như trước.
Ban đầu cô ta vừa sợ thứ kia vừa sợ A Kiều.
Đến khi phát hiện ra A Kiều có thể bị tiền tài mua chuộc, cô ta bèn không sợ nữa.
Việc gì có thể giải quyết được bằng tiền thì coi như không có việc gì.
A Kiều nghĩ ngợi rồi đáp: “Để tôi hỏi nó đã, hỏi xem làm thế nào nó mới bằng lòng rời khỏi cô, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó, huống hồ vị “thần” này còn chẳng biết do ai mời tới.
Thế này là sắp giao tiếp với linh hồn rồi, Chương Địch siết chặt quần áo, sắc mặt cô ta hơi trắng bệch: “Vậy làm phiền cô.” Cô ta bắt đầu nghĩ mấy người bạn đó của cô ta hiểu biết chuyện này, cô ta còn phải nghĩ cách khác nữa.
A Kiều nhìn thoáng qua con ma nhỏ đang bị Sở Phục xách cổ, hơi khó đây, con ma nhỏ này tức khí, há mồm là mắng chửi nhưng những lời nó nói A Kiều nghe chẳng hiểu câu nào.
Kể ra là Sở Phục nghe hiểu được một chút, nàng ta từ từ nói: “Nó hỏi Chương Địch vì sao mời nó tới mà lại không cúng bái gì cho nó.”
Với mức độ sợ hãi của Chương Địch, cô ta hẳn là không biết gì.
Nếu là do cô ta mời thật, nhất địch là sẽ cúng bái đủ thứ đồ ăn đồ uống ngon lành, làm sao có thể để cho con ma này đói đến mức chỉ còn da bọc xương, chạy ra tác quái làm ảnh hưởng tới vận may của cô ta được chứ.
Việc nào ra việc ấy, Hạng Vân Độc đợi A Kiều nói xong bèn nói với Chương Địch: “Chúng tôi đã phân tích bức thư kia, không có vân tay của người khác, file ghi âm vẫn đang được xử lý, sẽ nhanh chóng có kết quả.”
Anh liếc mắt nhìn Tiểu Diêu một cái rồi nói với Chương Địch: “Chúng tôi đang kiểm tra camera, những bức thư này đều không có dấu bưu điện, camera theo dõi có thể quay được người gửi thư.”
Tiểu Diêu cúi đầu không dám ngẩng lên.
Hiện giờ Chương Địch hoàn toàn không chú ý gì đến vụ án tống tiền nữa, cô ta vốn định báo cảnh sát để tìm ra người đâm sau lưng cô ta, giờ mục tiêu của cô là giữ được mạng sống trước đã.
Chương Địch chuyển đến khách sạn nhưng vẫn không cho Tiểu Diêu đi, bảo Tiểu Diêu ngủ chung giường với cô ta.
Tiểu Diêu kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi: “Thế này, thế này không ổn thì phải?”
Giờ Chương Địch tuyệt đối không muốn ở một mình, kéo Tiểu Diêu lại: “Có gì không ổn chứ? Mấy chuyện kia cô làm xong chưa?”
Cô ta muốn đi chùa bái Bồ Tát, ngôi chùa nổi tiếng nhất ở Giang Thành chính là chùa Thông Huyền, cô ta quyết định đi chùa Thông Huyền dâng một tượng Bồ Tát đã được khai quang về, rồi lại mua ít Phật châu hộ mệnh, ít nhất… ít nhất là phải khiến thứ kia không thể lại gần cô ta nữa.
Mặt Tiểu Diêu đầy vẻ khó xử: “Nhưng mà ông Phùng bảo sắp tới chị không được ra ngoài.”
Chương Địch sưng mặt lên.
Bình thường cô ta rất giữ hình tượng, tuy thực ra đã có mâu thuẫn với Phùng Diệu Uy nhưng cô ta vẫn có thể giữ mặt mũi cho Phùng Diệu Uy.
Nhưng giờ thì khác rồi, tính mạng quan trọng.
Chương Địch qua mặt Phùng Diệu Uy, thuê người lên kế hoạch quảng bá, bảo bọn họ thả tin tức cho mấy nhà quen, nói cho bọn họ chuyện cô ta sắp quyên góp xây dựng công trình hy vọng.
Cô thậm chí còn đăng nhập tài khoản Weibo bỏ hoang đã lâu, đăng một tin lên đó.
Chỉ có chữ không có hình, cũng chẳng có gì khác.
Cái này khác hoàn toàn với bản thảo quảng bá đã được chỉnh sửa kĩ càng trước kia, fan cũ nhìn thấy còn tưởng cô ta bị hack mất tài khoản.
Nội dung trên weibo của Chương Địch đều do công ty quản lý, hiện giờ cô ta còn chưa giải phóng hợp đồng nhưng đương nhiên là cô ta đã tự thành lập công ty của mình, vậy nên bộ phận PR nhanh chóng tung tin này trong fan club của cô ta, dùng giọng điệu phấn nói【 Chương Địch sắp quay về làm việc rồi! 】
Muốn tẩy sạch scandal thì đầu tiên là phải làm từ thiện, gây thiện cảm cho người qua đường, đây là kịch bản mọi người an cũng biết, nhưng các fan lại luôn cho rằng thần tượng của mình chính là tốt bụng như vậy, nhanh chóng làm cho số liệu weibo vọt lên.
Tiểu Diêu nhanh chóng nhận được điện thoại của Phùng Diệu Huy, cô này lấy cớ đi xuống sảnh khách sạn mua cà phê, ra khỏi phòng nhận điện thoại: “Ông Phùng, chuyện không ổn rồi.”
Một cô Trần có thể giao tiếp với linh hồn gì đó tới, thuận miệng lừa đảo mấy câu, Chương Địch đã chịu lấy mấy trăm vạn ra quyên tặng, cảnh sát cũng vào cuộc theo.
Cái vị cảnh sát Hạng kia, hai mắt cứ như hai cái đèn pha.
Lần nào đối mặt với anh, Tiểu Diêu cũng chột dạ, cứ cảm thấy anh đã nhìn ra gì đó.
Phùng Diệu Uy an ủi Tiểu Diêu: “Không sao đâu, cô cứ trấn an Chương Địch cho tốt đã, cô ta thế này là lại đang định làm trò gì?”
Tiểu Diêu đã nghe trộm những lời A Kiều, cô này đáp: “Cô Chương cảm thấy nhà cô ấy bị ma ám.”
Phùng Diệu Uy khịt mũi khinh thường, nhưng ông ta thậm chí còn vui mừng: “Cô ta càng sợ hãi càng tốt, cô cho thêm ít củi lửa đi.
Mấy ngày nữa tôi tới Giang Thành, đến lúc nói sau.”
Đợi đến lúc Tiểu Diêu mua cà phê đi lên, Chương Địch đã trang điểm xong.
Giờ là mùa đông, cô ta mặc một chiếc áo lông vũ che kín từ đầu đến chân, đội mũ, đeo một chiếc kính râm lớn, cô ta muốn đi bái Bồ Tát.
Cô ta nói với Tiểu Diêu: “Chúng ta đi.”
Tiểu Diêu căn bản không kịp ngăn cản cô ta.
Hạng Vân Độc tới cục cảnh sát.
Khương Thần biết từ sáng sớm anh đã tới Kim Vực Thủy Loan: “Sáng sớm tinh mơ Chương Địch đã báo cảnh sát ạ?”
Hạng Vân Độc ngồi xuống, day day thái dương: “Hình như cô ta bị kinh sợ, tình trạng không tốt lắm, không có phát hiện gì mới, các cậu điều tra đến đâu