Làm gì có chuyện!
Editor: Iris N
Sau khi ly hôn với Lão Hàn, Quan Tú Mai đưa con gái đi rồi bắt đầu bán quần áo một mình, ban đầu chỉ bày một sạp hàng trên con phố chuyên bán quần áo ở Giang Thành, sau này thuê một phòng nhỏ, bày vào đó để bán, cuối cùng mở được cả một cửa hàng quần áo. Vậy coi như cô ta đã lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Con gái Hàn Hiểu cũng đổi tên, mang họ của Quan Tú Mai, tên là Quan Hiểu. Cô bé cúi đầu, đeo cặp sách, bước từng bước chậm chạp từ cổng trường Trung học số 1 đi ra.
Ngoại trừ A Kiều quá xinh đẹp tới mức lóa mắt, những cô gái trẻ khác đều không khác nhau là mấy, lại còn đều mặc đồng phục, Khương Thần nhìn đi nhìn lại mấy lần mới xác định được đó là Quan Hiểu.
Cậu tò mò hỏi: "Sao em biết đó là cô bé?"
A Kiều không trả lời cậu, cô cúi đầu hút một ngụm trà sữa, đưa mắt ra hiệu cho Hạng Vân Độc, bung chiếc ô trong tay ra rồi tới gần Quan Hiểu.
Cái bóng xám xịt kia lập tức chui vào trong ô, dù chỉ là một mảnh tàn hồn nhưng vẫn còn có bản năng, đương nhiên anh ta vẫn không chịu tách ra khỏi con gái.
Nhưng nếu tiếp tục phơi nắng thêm hai ngày nữa, anh ta sẽ tan thành mây khói mất.
Hạng Vân Độc vươn tay định cầm ô nhưng lại nghĩ đến chuyện Hắc Tử nhất định không để cho anh chạm vào người, anh lại thu tay về, đẩy đẩy Khương Thần: "Cậu cầm đi."
Khương Thần định chờ tới lúc chuyện này rõ ràng rồi mới hỏi kỹ Hạng Vân Độc xem rốt cuộc chuyện là như thế nào, chả hiểu sao hai người này cứ khiến cậu chẳng thể nào nắm bắt được, nhưng giờ cậu vẫn nghe lời Hạng Vân Độc, định bước lên cầm ô.
A Kiều nghe thấy họ nói chuyện, quay sang, lắc đầu. Khương Thần mặc cảnh phục, huy hiệu cảnh sát trên vành mũ tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt. Nếu cậu ló đầu dưới ô thì chẳng khác gì một vầng mặt trời nhỏ.
Mảnh tàn hồn này lớn hơn mảnh trên người Hắc Tử nhiều, A Kiều nghĩ ngợi một chút rồi lấy một cây nến thơm vẫn chuyên dành cho Sở Phục từ trong túi ra, xoa ngón tay rồi bật một ngọn lửa ma trơi lên đốt nến để mảnh tàn hồn này có thể tích tụ một ít sức mạnh.
Quan Hiểu không hề có cảm giác gì, cô bé so vai rụt cổ, rẽ vào một ngõ nhỏ. A Kiều theo sát phía sau, vừa rẽ vào đã thấy mấy đứa con trai con gái tầm tuổi Quan Hiểu vây cô bé lại.
Trong đó, đứa cầm đầu tóc quăn, trang điểm rất đậm, cười hì hì định khoác tay lên vai Quan Hiểu: "Cuối cùng cũng tan học, mọi người đợi mày lâu rồi đấy, hôm nay mời bọn tao ăn cơm Tây đi."
Quan Hiểu co rúm người, đứa con gái kia càng kẹp cô bé chặt hơn, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt cô bé: "Sao nào, không muốn mời các bạn ăn cơm à?"
Quan Hiểu lắc đầu, lẩm bẩm: "Không phải."
Đứa con gái kia càng đắc ý: "Nói to lên, chả nghe thấy gì."
Cả đám cười ha hả, một đứa trong số đó nhìn thấy A Kiều cầm ô đen đang đứng ở đầu ngõ, nó chỉ cho đứa con gái tóc quăn rồi trách móc Quan Hiểu: "Mày còn dám dẫn người tới cơ à?" Rồi nó giơ tay định đánh cô bé.
Mảnh tàn hồn dưới chiếc ô của A Kiều run lên bần bật, rõ ràng anh ta chỉ là một cái bóng lại còn muốn lao ra khỏi ô để bảo vệ con gái. A Kiều ai lên một tiếng, đưa móng tay cào nhẹ lên cán ô, dùng thần thức nói với anh ta: "Anh đi ra ngoài thì làm được gì chứ?"
Nếu là một con ma đã thành hình thì còn có thể hù dọa mấy đứa nhãi con này, giờ chưa thành hình còn đòi làm anh hùng cái gì.
Trong con ngõ này, cả hai bên đều khuất bóng, trên vách tường, dây thường xuân phủ kín mít, trong màu xanh um của lá ẩn chứa một làn sương đen lờ mờ. Làn sương đen này vốn tồn tại dựa vào tà niệm, giờ đây lại từ từ bay ra từ trong bóng râm, vờn quanh những người trước mặt.
Chúng nó không chọn mấy đứa thiếu niên hư hỏng kia mà lại chọn Quan Hiểu, muốn bám vào người cô bé.
A Kiều cũng đã nhàn rỗi đến phát chán rồi, nhiều năm như thế ở trong hầm mộ, không ăn thì ngủ, hôm nay coi như giãn gân giãn cốt, nhẹ nhàng bước tới, quan sát mấy đứa con gái kia, thấy mí mắt chúng đen xì, trông chẳng khác gì mấy con ma ngạt khói.
Mấy đứa con gái cũng quan sát cô từ đầu đến chân, đưa mắt nhìn nhau, con dê béo này tự tìm tới đây mà.
Cái va li mà Hồ Dao sao chép toàn là hàng hiệu, một chiếc váy cực kỳ đơn giản trên người A Kiều thôi cũng đã có giá đến bốn chữ số (ít nhất là tầm 3 - 4 triệu VND). Mấy đứa con gái xúm lại xung quanh cô. A Kiều vừa định giơ tay lên dùng ít lửa ma trơi hù họa bọn chúng, phía sau đã vang lên giọng nói đầy khiển trách: "Làm cái gì đấy?"
Hạng Vân Độc xuất hiện ở đầu ngõ, mặt anh lạnh như băng, mấy đứa con trai con gái trong ngõ vừa thấy anh đã chạy tán loạn. Trước khi chạy, đứa con gái tóc quăn còn buông lời đe dọa Quan Hiểu: "Mày giỏi lắm, còn dám tìm người giúp đỡ, mày cứ chờ đấy cho tao!"
Khương Thần cũng lên tiếng: "Chờ cái gì? Mấy đứa học trường nào hả?"
Bộ cảnh phục trên người cậu đã khiến đám choai choai phát hãi, chúng vắt giò lên cổ mà chạy, không dám đe dọa gì nữa.
Quan Hiểu vẫn cứ so vai rụt cổ như thế, đến khi mấy đứa kia chạy mất vẫn chưa thẳng người lên. Cô bé cúi đầu định đi, lúc đi ngang qua A Kiều đã bị Hạng Vân Độc cản lại: "Cháu là Hàn... Quan Hiểu phải không?"
Lúc này Quan Hiểu mới ngẩng mặt lên, ánh mắt đờ đẫn nặng nề, không có một chút hoạt bát nhanh nhẹn mà một cô bé tuổi này nên có. Cô bé nhìn Hạng Vân Độc không nói một lời.
Khương Thần đi lên trước: "Chúng tôi là đồng nghiệp của bố cháu."
Quan Hiểu quay đầu định đi, Khương Thần định bước tới gọi cô bé lại nhưng lại bị Hạng Vân Độc ngăn cản, anh vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói với con gái của Lão Hàn rằng bố cô bé đã chết.
Bước chân Quan Hiểu càng lúc càng chậm lại, cô bé quay người vòng trở về, nhìn Hạng Vân Độc chằm chằm, rồi lại nhìn cảnh phục trên người Khương Thần, cắn môi hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với ông ấy rồi sao?"
Hạng Vân Độc nhìn cô bé có khuôn mặt khá giống Lão Hàn: "Bố cháu mất tích."
Khương Thần vội vàng giật tay Hạng Vân Độc, cô bé này mới có mười sáu tuổi, nói như thế có phải là quá trực tiếp hay không, cậu bày khuôn mặt búng ra sữa của mình ra, làm dịu không khí: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."
Cạnh trường học có một tiệm pizza và đồ ăn nhanh, giờ này cũng không đông khách lắm. Mấy người tìm một chỗ trong góc, ngồi xuống. Quan Hiểu ôm khư khư cặp sách trước ngực, nhìn Hạng Vân Độc chằm chằm.
A Kiều thấy chuyện không liên quan đến mình, lật thực đơn soàn soạt. Khóe môi cô cong lên, cô phải ghi nhớ hết tên những món ăn này để nếm thử từng món một.
"Ngày mùng năm tháng tư năm nay, trên đường làm nhiệm vụ trở về, bố cháu đã mất tích, đến nay vẫn không có tin tức gì. Sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi đã đến tìm mẹ cháu nhiều lần." Hạng Vân Độc nói thật với Quan Hiểu.
Cuối cùng Khương Thần cũng hiểu vì sao mỗi lần tiếp xúc với người nhà, lần nào cũng là Lão Hàn ra làm việc, nếu không thì phải phái mấy người Tiểu Bàn tới chứ nhất định không để Hạng Vân Độc ra mặt. Một khi anh đã mở miệng thì lời sắc như dao, đâm nát tim con gái nhà người ta rồi còn đâu.
Khương Thần cảm thấy chuyện có vẻ là lạ. Vốn dĩ người khăng khăng cho rằng Hàn Cương chưa chết chính là Hạng Vân Độc, nhưng những lời nói hiện giờ của anh đều thể hiện ra rằng Lão Hàn không còn nữa. Theo trực giác,