Cái chữ tình này, nói cho cùng là thứ gì chứ?
Editor: Iris N
Hồ Dao sợ Liễu Vạn Thanh lại phá đám lần nữa, dùng đủ mọi cách, cuối cùng khó khăn lắm mới lấy được giấy phép, thần Dạ Du chịu châm trước cho thời gian một nén hương để A Kiều đi vào giấc mơ của Lưu Triệt đòi nhà vàng.
Nàng ta dùng hạc giấy đưa thư báo lại cho A Kiều. Tối hôm đó, một yêu một ma ra khỏi U Minh.
Hồ Dao châm đèn sừng tê dẫn đường cho A Kiều, vừa đi vừa dặn dò suốt dọc đường: "Ta phải vận dụng đủ các mối quen biết, khó khăn lắm mới lấy được giấy phép, tổng cộng cũng chỉ có ba đêm thôi, cô phải cẩn thận đấy, khóc lóc cũng được, đau buồn cũng được, sầu não cũng được, than thở cũng được nhưng nhất định không được lật vẩy ngược của Lưu Triệt lên đâu đấy!"
Chẳng có ai hiểu tính cách của Lưu Triệt hơn A Kiều cả. Nàng hiểu thì hiểu nhưng từ trước tời giờ vẫn không muốn thuận theo hắn, hiện giờ để được đầu thai, cứ tạm nhẫn nại đã.
"Biết rồi biết rồi." A Kiều xua tay, nàng cũng căng thẳng, chẳng kịp nhìn ngắm thành Trường An xa cách đã lâu, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Hán Cung ở phía xa.
Từ trong màn đêm, một vầng ánh sáng vàng rực rỡ tỏa ra. Đèn sừng tê soi ra rất nhiều đám sương đen lượn lờ, những thứ yêu ma quỷ quái đó đều tránh vầng sáng vàng kia thật xa bởi chỉ gần tới một chút thôi sẽ lập tức tan thành mây khói.
Tuy Hồ Dao là yêu tinh nhưng vẫn có chút hiểu biết về sự mù quáng của phụ nữ, nàng ta sợ A Kiều cũng mù quáng như vị tiền bối trong tộc hồ ly của nàng ta, tiếp tục khuyên nàng: "Cô nhất định phải nhớ rõ, đầu thai là quan trọng nhất, nhất định không được dây dưa với hắn đâu đấy."
Tuy Đát Kỷ gây họa cho giang sơn của Thành Thang nhưng lại thật lòng yêu Trụ Vương. Nàng ấy ở bên cầu Nại Hà chờ đợi Thương Trụ Vương rất nhiều năm, nhất định đòi cùng lên cầu Nại Hà với hắn, dù có phải đánh đổi ngàn năm tu hành cũng muốn tên hai người họ được khắc lên đá Tam Sinh, từ đây đời đời kiếp kiếp được làm vợ chồng.
Một người là người, một kẻ là yêu, vốn đã chẳng cùng đường, làm sao có thể cùng qua cầu Nại Hà, nhưng nàng ấy vẫn cứ cố chấp chờ đợi, đã chờ đợi tới mấy ngàn năm, thi thoảng Hồ Dao đi ngang qua vẫn còn nhìn thấy vị tiền bối trong tộc này.
Cái chữ tình này, nói cho cùng là thứ gì chứ?
A Kiều quay sang nhìn nàng ta rồi cười: "Ta biết rồi, ta không còn quyến luyến gì Lưu Triệt nữa." Nàng không thể bị kẹt ở cõi U Minh mãi, nhìn hết người này tới người khác đi đầu thai. Nàng cũng đã cắt đứt được với quá khứ, nhìn về tương lai.
Hồ Dao nghe nàng nói vậy mới yên tâm, nâng cao đèn sừng tê, dẫn A Kiều vào Hán Cung.
Thần Dạ Du là chính thần được ghi tên trên bảng Phong Thần, một con yêu tinh nhỏ bé như Hồ Dao không dám vô lễ trước mặt ông ta, cung kính trình giấy phép lên: "Đa tạ thượng thần đã châm chước cho."
Thần Dạ Du gác đêm cho đế vương, vô cùng uy nghiêm. Ông ta nhìn về phía A Kiều, đôi mắt hơi chuyển động, A Kiều chỉ cảm thấy một áp lực rất lớn ép lên người mình, áp lực nặng tới mức nàng thở cũng khó khăn. Lúc này, thần Dạ Du mới nghiêng người để nàng đi vào vầng sáng.
A Kiều có giấy phép nên vẫn có thể tồn tại ở bên trong vầng sáng. Nếu như là một con ma tầm thường nào khác, bị ánh sáng vàng này chiếu vào người thì chẳng khác gì bị hỏa thiêu, lập tức sẽ hồn phi phách tán.
Vừa đi vào vầng sáng, nàng đã nhìn thấy Lưu Triệt. Hắn ngồi xếp bằng trước bàn dài, mặt bàn đặt một cây nến sáp cao, một cuộn thẻ tre trải ra bên cạnh. Tuy tuổi tác đã cao, lưng hắn vẫn thẳng tắp, giống y như thời còn trẻ, đốt nến đọc tới tận canh ba.
Nhưng đêm nay, hắn lại cảm thấy vô cùng buồn ngủ, thẻ tre trong tay rơi cả xuống ngực, mí mắt dần dần không mở ra được nữa, nói với người xung quanh: "Dâng trà."
Lập tức có một chén trà được đưa tới, bàn tay trắng muốt bưng chén ngọc, nhất thời không biết cái nào trắng hơn.
Lưu Triệt nhẹ nhàng dời mắt liền nhìn thấy trên cổ tay trắng muốt kia có một chiếc vòng ngọc viền vàng, lại ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, tối nay hắn không triệu phu nhân nào tới đây thị tẩm mà. Ngước mắt lên, trước mắt hắn là một thiếu nữ áo đỏ, lúm đồng tiền như hoa.
Lưu Triệt cầm thẻ trẻ trong tay, nhìn chằm chằm hồi lâu, chỉ cảm thấy nàng rất quen nhưng nghĩ mãi chẳng ra rốt cuộc đây là ai.
A Kiều cười duyên một lúc lâu mà thấy Lưu Triệt vẫn chẳng nhận ra nàng, tức giận tới mức nghiến răng ken két trong lòng, bĩu môi cáu gắt nói: "Tay ta mỏi hết rồi, nói cho cùng thì chàng uống hay không uống."
Giọng điệu này khiến cho Lưu Triệt lập tức nhớ tới một người, hắn lẩm bẩm ra tiếng: "A Kiều?"
Người già rồi cũng quên mất nhiều chuyện, những chuyện xảy ra gần đây thì mờ nhạt, mơ hồ nhưng những chuyện ngày trẻ lại càng ngày càng rõ ràng. Hắn vừa nhận ra A Kiều, những chuyện thời thiếu niên lập tức hiện lên trong lòng.
A Kiều đặt chén ngọc xuống, tay chống cằm, đưa mắt nhìn cuốn thẻ tre trên bàn, lẩm nhẩm đọc hai câu trên thẻ tre, giả vờ ngáp một cái: "A Triệt, đừng đọc sách nữa, chơi với ta đi."
Đây là lời mà hai người thường nói lúc A Kiều mới gả, nhưng cuối cùng Lưu Triệt chưa từng đồng ý với nàng một lần nào.
Nhưng lần này Lưu Triệt lại đặt thẻ tre trên tay xuống, từ từ đưa tay ra, bàn tay áp lên má A Kiều, lòng bàn tay vuốt ve làn da mềm mại của nàng, giọng khàn khàn: "Nàng tới rồi, nàng tới đây làm gì?"
A Kiều nháy mắt, ngẩng đầu, hếch mũi lên: "Tới tính sổ với chàng, chàng nói chẳng giữ lời gì hết."
"Ta nói gì mà không giữ lời cơ?" Trên mặt Lưu Triệu hiện lên biểu cảm mà A Kiều chưa bao giờ nhìn thấy. Trước đây, hắn có vui hay không A Kiều nhìn môt cái là biết ngay nhưng lúc này nàng lại không hiểu được ý vị trong ánh mắt Lưu Triệt.
Thời gian một nén hương đã trôi qua một nửa, A Kiều không thể từ bỏ, nàng kéo tay Lưu Triệt, làm nũng: "Nhà vàng mà chàng đã hứa với ta, tại sao không cho ta chứ?"
Bàn tay Lưu Triệt vẫn vỗ nhẹ trên mặt nàng, trên đầu ngón tay là một cảm giác ấm áp, mềm mại. Nàng vẫn giống như thời còn thiếu nữ, nũng nịu, chẳng hiểu biết sự đời chút nào. Thời còn trẻ hắn rất ghét sự ngây thơ này, đột nhiên mơ thấy, không hiểu sao lại thấy hoài niệm.
A Kiều để mặc hắn vuốt ve, bày tay hắn thô ráp, người cũng đã già, nhưng nếu chỉ nhìn độc có đôi mắt hắn thì lại chẳng cảm thấy già nua chút nào.
Dịu dàng vuốt ve như vậy một lúc, Lưu Triệu, Lưu Triệt bật cười khe khẽ: "Lời vui đùa của con trẻ làm sao coi là thật được?" Lời còn chưa dứt, tiểu thái giám phụ trách việc đốt nến run tay, chiếc nến đổ đánh bịch một tiếng, khiến Lưu Triệt bừng tỉnh cơn mơ.
Vẫn chưa đủ thời gian một nén hương nhưng một đêm chỉ có thể đi vào giấc mơ một lần, A Kiều lập tức bị kéo ra ngoài vầng sáng.
Lưu Triệt chợt tỉnh dậy, thấy tiểu thái giám phụ trách đèn nến đang quỳ rạp trên mặt đất run lên bần bật, mặt hắn sa sầm, kẻ hầu người hạ xung quanh lập tức kéo tiểu thái giám ra ngoài, gã tiểu thái giám kia đến gào lên một tiếng cũng không dám.
Hồ Dao vội vàng hỏi nàng: "Thế nào? Thành công chưa?"
A Kiều bực tức: "Ta còn chưa kịp nói tới chỗ đó!" Thế mà Lưu Triệt lại chẳng sợ nàng chút nào, không những không sợ, mà đến chột dạ cũng không luôn! Đúng là có thể khiến con ma chết rồi cũng tức quá đội mồ sống dậy!
Hồ Dao cũng đoán trước được rằng đêm đầu tiên sẽ chưa thành công được ngay, an ủi nàng: "Hắn là đế vương, tâm chí vững vàng, kiên nghị hơn hẳn người bình thường, lần này không được, còn có hai lần nữa, chúng ta nghĩ cách cho tốt đã."
Liễu Vạn Thanh đứng ở cửa vào chốn U Minh chờ bọn họ, không cần hỏi đã biết chuyện không thành, hắn xì một tiếng bật cười, giơ hai ngón tay về phía Hồ Dao, ý bảo nàng chỉ còn hai cơ hội nữa thôi.
Ý chí chiến đấu của Hồ Dao bị khơi dậy, nàng ta vắt óc, còn lén đọc về cuộc