Nhân dịp gió Hoàng Tuyền nổi lên, rời thành Phong Đô.
Editor: Iris N
Lưu Triệt chết một cách chóng vánh như thế, chẳng có chút cơ hội cứu vãn nào. Hắn thành ma, đương nhiên sẽ biết lúc đi vào giấc mơ, A Kiều đã lừa hắn, gặp hắn đòi nhà vàng chắc chắn không được nữa.
A Kiều cũng chẳng muốn gặp hắn. Nghĩ tới chuyện nói không chừng Lưu Triệt sẽ còn nhạo báng nàng, trong lòng nàng cảm thấy không nuốt được cục tức này!
Lần này Hồ Dao không thành công, ai mà biết được một yêu một ma bọn họ có thể xui xẻo đến mức này! Sắp thành công tới nơi rồi, thế mà Lưu Triệt lại chết, thành tích sắp tới tay rồi mà còn bay mất!
Nàng ta cúp đuôi cáo đưa A Kiều về Ty Giải Mộng, tới trước mặt Liễu Vạn Thanh, rót một chén trà cho Liễu Vạn Thanh, bưng lên đưa cho hắn, nén giận nói: "Cách của tôi không thành công, chuyển sang dùng cách của anh đi."
Liễu Vạn Thanh ung dung nhận chén trà, nhấp một ngụm, biến ra một tờ khế ước từ trong không trung, trên đó viết mấy chữ to "Hợp đồng giải mộng", đưa tới trước mặt A Kiều: "Mời nương nương điểm chỉ dấu tay vào chỗ này, phi vụ làm ăn lần này của chúng ta coi như chính thức bắt đầu."
Đây là một tờ khế ước linh hồn, ngàn năm nguyện lực này, Liễu Vạn Thanh sẽ không chịu chia cho người khác một phần nào.
Hồ Dao đã chấp nhận đánh cuộc thì phải chấp nhận chịu thua, trơ mắt nhìn A Kiều ấn dấu tay lên hợp đồng. Liễu Vạn Thanh phủi phủi tờ giấy, chậm rãi nói:
"Ước hẹn nhà vàng ngàn năm không thành là số trời đã định, đừng nói cô báo mộng ba ngày, dù có báo mộng ba năm đi chăng nữa cũng chẳng thành được đâu."
Liễu Vạn Thanh vừa nói vừa thổi trà cho nguội, Hồ Dao siết chặt hai tay, tiếp tục nén giận hỏi: "Vậy theo như biện pháp của anh, chúng ta phải tìm cái kiếp sau kia thế nào đây?"
Liễu Vạn Thanh không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Hán Vũ đế có hàng trăm người gọi là kiếp sau, nhưng mà không phải ai cũng là người có duyên với nương nương."
Lúc Hồ Dao còn đang tất tả đưa A Kiều đi báo mộng, Liễu Vạn Thanh đã xin cục trưởng của Ty Giải Mộng mở con mắt thứ ba, nhờ đó mở ra được kính Luân Hồi, sau đó tìm được người thích hợp nhất trong hàng trăm kiếp luân hồi của Lưu Triệt.
A Kiều vui vẻ ra mặt: "Thế chúng ta cũng báo mộng cho hắn sao?"
Hồ Dao yên lặng cúi đầu, việc báo mộng cũng bị khống chế số lần, A Kiều lại còn đi vào giấc mơ của đế vương, lần này nàng đã dùng một mạch hết số lần cho phép trong ba năm rồi.
Hồ Dao khép nép bóp vai, rót thêm trà cho Liễu Vạn Thanh, không còn nghĩ tới chuyện có thể phân chia thành tích nữa, chỉ cần có thể giúp đưa A Kiều đi, hoàn thành nguyện vọng của nàng là được.
Liễu Vạn Thanh cũng không vạch trần nàng ta: "Quỷ sai dẫn đường sẽ đưa nương nương tới thế giới hiện đại, nhưng nương nương chỉ có thể đòi nhà vàng, không thể để lộ thân phận, cũng không thể nói ra mục đích mình đến đó, kỳ hạn của chúng ta là một năm."
"Ta, ta có thể hoàn dương sao?" A Kiều vui mừng khôn xiết, nàng làm ma lâu đến nỗi đã quên mất cảm giác làm người là thế nào rồi.
Niềm vui qua đi, nàng lại nhíu mày, xị mặt, đôi mắt đen lay láy nhìn thẳng về phía Liễu Vạn Thanh: "Nhưng mà làm sao mà hoàn dương được?"
Ma là vật âm, không thể nào tồn tại dưới ánh sáng mặt trời, làm sao mà tới dương gian được cơ chứ?
Mỗi năm chỉ có một lần, vào rằm tháng bảy, cửa âm ty mở ra, họ mới có thể lên dương gian thăm người thân, nhưng nếu quá giờ vẫn chưa trở lại sẽ bị quỷ sai bắt về chịu phạt, nếu nhân cơ hội này để làm việc ác thì sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán.
Liễu Vạn Thanh chống hai tay lên mặt bàn, cười tủm tỉm nhìn "thành tích" lấp lánh ánh vàng trước mắt: "Ma bình thường đương nhiên là không thể, nhưng vì nương nương, Ty Giải Mộng đã mở ra một tiền lệ, một tấm phù hoàn dương, còn giữ được một năm mà không phải lo lắng gì."
Hắn nhất định phải giành được thành tích lần này, tuy dùng kiếp sau của Lưu Triệt để giải mộng cũng khá rủi ro, nhưng chỉ cần nhìn vào tiền lời đã thấy dù là rủi ro cỡ nào cũng đáng giá.
"Chỉ còn mấy ngày nữa là tới rằm tháng bảy rồi, nương nương sửa soạn đồ đạc đi, ta đưa người sang thành Phong Đô mới cho quen với thế giới hiện đại, nếu không đột nhiên hoàn dương người lại bị giật mình."
Đến cả Hồ Dao cũng phải công nhận thằng nhãi Liễu Vạn Thanh này thật chu đáo, nhưng mà nhìn cái điệu bộ thành tích ngàn năm đã về tay của hắn, nàng ta lại giận sôi máu, chỉ có thể liên tục mặc niệm trong lòng "Không tức giận không tức giận".
Dường như Liễu Vạn Thanh cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng ta, liếc nhìn Hồ Dao một cái, rồi không thèm để ý đến nàng ta nữa.
"Trong vòng một năm này, nương nương sẽ giống như một người bình thường, đi dưới ánh sáng mặt trờ sẽ có bóng, lòng bày tay ấm áp, có thể ăn, có thể ngủ." Liễu Vạn Thanh không hổ là người có nhiều thành tích nhất, những quyền hạn trong tay hắn, Hồ Dao đến nghe cũng chưa từng nghe tới.
Mặt A Kiều sáng bừng: "Thật sao?"
"Thật. Chỉ có điều lên dương gian không thể làm việc ác, chỉ cần ác niệm nổi lên một chút thôi, phù hoàn dương sẽ bị ác niệm nuốt trọn, trở lại thành ma, quỷ sai ở địa phương sẽ kéo người về lại địa phủ, khế ước giữa chúng ta sẽ coi như kết thúc."
Đến đối với Vệ Tử Phu, A Kiều còn không có ác niệm gì thì còn có thể có ác niệm với ai được nữa chứ? Nàng gật đầu đồng ý, vô cùng háo hức, chỉ cần ra ngoài phơi nắng một chút là cũng tốt lắm rồi: "Bao giờ thì đi?"
Vừa dứt lời, Sở Phục đã nhảy nhót ầm ĩ trong tay áo nàng. A Kiều "Ai da" một tiếng, nàng có thể lên dương thế, nhưng Sở Phục là lệ quỷ, nàng vỗ nhẹ vào tay áo rộng, ý bảo Sở Phục yên tâm, nói với Liễu Vạn Thanh: "Ta có một tỳ nữ tên là Sở Phục, muốn mang đi cùng."
A Kiều chỉ không hiểu sự đời chứ không phải ngu ngốc, hai yêu tinh này tranh giành nàng, đó là bởi nàng chính là một "thành tích" lớn, những điểm sáng vàng lấp lánh xung quanh nàng dường như đã biến nàng thành một con ma sáng chói.
Những điểm vàng đó chính là "nguyện lực", bản thân nàng không sử dụng được nhưng đó lại là thứ mà thứ mà tất cả mọi người ở Ty Giải Mộng đều mong muốn vô cùng: "Nếu nàng ấy không thể đi, ta cũng không đi."
Liễu Vạn Thanh trầm ngâm hồi lâu, cắn răng đáp: "Tự ý thả lệ quỷ ra khỏi âm ty, nếu như bị cấp trên điều tra ra được, ta sẽ phải chịu trách nhiệm nhưng cũng không phải là không có cách. Nếu như đưa nàng ấy trong một vật gì đó, lúc nào cũng mang theo bên người, không biết nương nương nghĩ sao?"
Sở Phục là lệ quỷ,