Không thấy.
Editor: Iris N
Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi vụ án xảy ra, quá trình thu thập bằng chứng thông qua điều tra ở hiện trường cơ bản cũng đã hoàn thành, trong nhà đã không còn ai ở lại canh giữ, lúc này đi vào sẽ đối diện trực tiếp với ma nữ.
Không biết hai con ma còn có lại có còn dật dờ trong phòng khách hay không, Hạng Vân Độc tính toán một lát, vẫn may, chưa đến ngày thứ bảy.
Hạng Vân Độc lạnh lùng nói: "Lúc điều tra hiện trường, tôi không thích có người ở bên cạnh quấy rầy."
Hình Phỉ bị anh chọc tức tới mức bật cười, cô ta trừng mắt lườm Hạng Vân Độc: "Cái gì? Anh nghĩ anh là Sherlock tái thế không bằng, hay anh cho rằng đây là trò chơi truy tìm bí mật ngôi nhà ma?"
Chuyện này căn bản không phù hợp với quy định. Hơn nữa, chìa khóa còn đang ở trong tay cô ta.
Bỗng trước mắt Hình Phỉ nhoáng lên, chìa khóa trong tay đã bị Hạng Vân Độc lấy mất, Hạng Vân Độc chắn trước mặt cô ta, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, đi tới mở cửa.
Sau đó anh lập tức đóng sập cửa lại.
Hình Phỉ bị nhốt bên ngoài cửa, tức giận đến mức cô ta đập cửa ầm ầm: "Mau mở cửa cho tôi! Tôi sẽ phản ánh tất cả những chuyện này lên cấp trên của anh!"
Hạng Vân Độc nhắm mắt làm ngơ, anh vừa vào cửa đã phải đối mặt với ma nữ. Ma nữ này dùng tay đỡ đầu, trên cổ chỉ còn một chút da thịt dính lại.
Cô ta ngẩng cao đầu, đôi mắt đen kịt nhìn thẳng vào Hạng Vân Độc.
Chiếc miệng trên mặt cô ta liên tục há ra lại ngậm vào nhưng không phát ra được tiếng nào.
Hạng Vân Độc đã đọc hồ sơ vụ án, hung thủ cắt khí quản của ba nạn nhân, khiến bọn họ không thể kêu cứ, sau đó tàn nhẫn để bọn họ đổ máu đến chết.
Hiện trường đã được xử lý đơn giản, nhưng mùi máu vẫn nồng nặc.
Hạng Vân Độc sờ lên tường mở công tắc, bật đèn trong phòng lên. Trong nháy mắt, đèn đuốc trong phòng sáng trưng, miệng ma nữ vẫn còn mở ra đóng vào.
Hạng Vân Độc quan sát kỹ một lúc, miệng cô ta đang mấp máy mấy chữ "Nặng ghê".
"Làm ơn cho đi nhờ một chút." Hạng Vân Độc thấy cô ta cũng chẳng có vẻ gì như là định tấn công người khác. Cô ta là nạn nhân. Anh cho rằng miễn là cô ta không thể hiện ra ý định tấn công, anh cũng nên tử tế với cô ta một chút,
Ma nữ vẫn đang ngẩng cao đầu, tiếp tục "nói" gì đó với Hạng Vân Độc, anh đành phải vòng qua người ma nữ, đi vào trong nhà.
Còn chưa vào tới phòng khách, anh đã thấy có tiếng động vọng từ trên cầu thang xuống. Hạng Vân Độc còn chưa kịp nhìn kỹ đã thấy một quả bóng hoa rất đẹp lăn xuống, lăn tới cạnh chân anh.
Hạng Vân Độc cúi đầu xuống đã thấy ngay, một bàn tay nhỏ đen sì đang đập bóng, con ma nhỏ ngẩng đầu lên, quả bóng giờ đang ở chỗ vốn nên là đầu của nó, còn "quả bóng" dưới mặt đất mới là cái đầu thực sự của nó.
Chiếc miệng trên "quả bóng" mấp ma mấp máy, nói "Chơi với con đi".
Hạng Vân Độc ngồi xổm xuống, đứa bé này cũng tầm tuổi với con ma trẻ con ở đường Linh Đốn, còn nhỏ thế mà đã gặp phải cảnh này.
Anh thở dài, nhặt "quả bóng" trên mặt đất lên, thay cho quả bóng kia, đặt cái đầu vào đúng vị trí nó nên ở, xoa nhẹ đầu ma nhỏ: "Con có thể nói cho chú biết đã có chuyện gì xảy ra không?"
Mắt con ma nhỏ đảo đi đảo lại, không trả lời anh.
Hạng Vân Độc lại đi tiếp vào phòng khách, nạn nhân nam đang ngồi trên ghế sô pha, vắt chéo chân đọc báo.
Ba người này đều chết một cách bất ngờ, còn chưa đủ ba hồn. Với mảnh hồn phách còn lại của họ, họ vẫn vô thức hành động theo quán tính, dựa theo những thói quen lúc còn sống.
Hạng Vân Độc nghĩ ngợi, nhớ tới lời A Kiều, đối với ma mà nói, không có gì quan trọng hơn chuyện tang ma. Sau khi ba người này chết đi, vụ án còn chưa được phá, thi thể vẫn còn trong phòng thí nghiệm pháp y, người thân nào cũng là đối tượng tình nghi, đương nhiên không có ai làm tang lễ cho bọn họ.
Anh lấy mấy ngọn nến nhỏ từ trong túi ra, cầm bật lửa trong tay, cả ba con ma đều bị hấp dẫn bởi ngọn nến, lao tới, ôm đầu liên tục hít lấy khói nến.
Chết thì cũng phải để bọn họ làm ma no.
Cách một lớp cửa sổ, Hình Phỉ đứng ngơ ra nhìn, Hạng Vân Độc không mở cửa, cô ta bèn trèo qua hàng rào cây, định đi vào từ cửa kính sát mặt đất đằng sau nhà, không ngờ cô ta lại thấy Hạng Vân Độc lẩm bẩm gì đó bên trong.
Anh còn ngồi xổm xuống, làm động tác rút một thứ gì đó ra, bưng một cái gì đó lên, nhìn hình dạng thì như thể đang bưng một quả dưa hấu nhỏ.
Cuối cùng, anh lại đốt nến...
Thị lực Hình Phỉ rất tốt, cô ta tận mắt nhìn thấy khói nến bay ra, chia làm ba hướng khác nhau. Trời còn chưa lạnh nhưng cô ta rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay.
Sau đó, ánh đèn trong phòng tối sầm lại, Hình Phỉ chẳng nhìn thấy gì nữa, cô ta đưa tay gõ lên cửa kính nhưng không có ai trả lời, thậm chí cô ta còn chẳng nghe thấy tiếng động bên trong nữa.
Hạng Vân Độc đốt nến thơm vốn là mong muốn cho ba con ma này ăn no rồi sẽ đưa bọn họ lên đường.
Không ngờ ba con ma này ngồi xổm xuống hít đủ khỏi nến, thân mình vẫn còn ngồi xổm nhưng đầu đã vặn vẹo liên tục, nhìn về phía Hạng Vân Độc, sáu con mắt đen xì nhìn anh chằm chằm, nhếch môi lên cười.
Tài xế lái xe chở A Kiều đi lung tung khắp Hàm Dương Viên. Ông ta hút hai điếu thuốc, thấy trời đã bắt đầu tối liền hỏi Tiền Nhị: "Nói cho cùng thì anh đã tìm chưa? Thế này thì chẳng có địa điểm cụ thể gì cả, tôi cũng không đi nổi đâu."
Tiền Nhị tìm tài liệu đến toát mồ hôi, cuối cùng vẫn phải gửi tin nhắn cho bạn bè trên Wechat, hỏi bọn họ có biết mộ Trần A Kiều ở đâu không.
Mấy người này toàn làm "công tác ngầm", Tiền Nhị được coi như đồng đội của bọn họ. Nói cho cùng chân tay gã không đào nổi mộ, chỉ có thể xem hàng là thật hay giả cho bọn họ, nếu lấy được cái gì, những thứ lớn chẳng đến lượt gã nhưng gã lại từng nhìn thấy khá nhiều đồ lặt vặt. Dù sao thì mấy thứ có giá trị, đắt tiền, người ta cũng chẳng nhờ gã xem.
Mấy người kia trả lời rất nhanh, còn tưởng rằng lại có mối nào, hỏi gã: "Có phải có mối nào nên mới gọi chúng tôi không? Cái mộ kia cũng chẳng có giá trị gì đâu."