Quẻ Vương!
Editor: Iris N
A Kiều chân thành đặt câu hỏi, vị tiên cô nương nương này nhìn về phía cô, lắc đầu, giọng điệu hiền hòa: "Ta mới được thờ cúng chưa được bao lâu, không thần thông đến thế, cô đã tới dương thế, vì sao lại không làm quỷ tu?"
Tiên cô nhìn qua đã nhìn thấu được lai lịch của A Kiều, nhưng lời nói lại hoàn toàn khác với Mạnh Bà hay Liễu Vạn Thanh. Mạnh Bà khuyên A Kiều không nên để bị níu giữ bởi kiếp trước mà nên đầu thai luân hồi, Liễu Vạn Thanh muốn giải mộng cho cô, đạt được nguyện lực ngàn năm, cũng khuyên cô luân hồi.
Vậy nên sự kiện duy nhất mà ma dưới địa phủ chờ đợi chính là đầu thai làm người lần nữa.
Nhưng vị tiên cô này lại nói: "Cô cũng hiểu, đầu thai luân hồi rồi thì chuyện kiếp này sẽ chẳng còn gì nữa. Người yêu của cô trong kiếp này, kiếp sau có gặp lại có lẽ cũng chỉ có duyên gặp mặt mà thôi."
Trong lòng A Kiều bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt của Hạng Vân Độc. Cô đưa tay lên, ngón tay cong lại gãi nhẹ thái dương.
Hạng Vân Độc là một trong hàng trăm kiếp sau của Lưu Triệt, theo Liễu Vạn Thanh thì là kiếp thứ mười chín. Sau khi kết thúc kiếp kia, Lưu Triệt đã đầu thai mười chín lần, đó còn chưa tính những kiếp trước của Lưu Triệt và những lần không thể đầu thai làm người.
"Nó" làm người lần thứ mười chín, có lần là nam, có lần là nữ, có lần sống thọ đến 80 tuổi mới chết, cũng có lần mới bảy tám tuổi đã chết yểu, rời xa nhân thế, mỗi lần lại là một người khác nhau.
Tiên cô thấy cô còn chưa hiểu rõ, bật cười nhìn cô: "Thế đã bao giờ có hồn của người xưa nào sau một kiếp lại tới tìm cô chưa?"
A Kiều vô thức lắc đầu, cô vốn cho rằng ở địa phủ lâu ngày, thể nào cũng có thể gặp lại mẹ, cậu, ông ngoại, nhưng sau khi bọn họ ra đi lại chưa về lần nào.
A Kiều ngơ ngẩn, nhất thời không nói nên lời.
Tiên cô vươn tay ra, rút lấy một cây hương, cây hương kia biến thành một cành hoa đào, trên đầu cành đầu tiên nảy mầm xanh sau đó nhú nụ hoa, sau đó nở rộ thành rất nhiều đóa hoa, hương hoa đào theo gió đưa tới trước mặt A Kiều.
Tiên cô từ từ nói: "Dù là đời người hay đời ma cũng chỉ có một kiếp, đến thời khắc đầu thai, tất thảy sẽ tan thành mây khói, cô vẫn cứ là cô sao?"
Hoa đào trong tay tiên cô đồng loạt tàn lụi, lúc cánh hoa cuối cùng rơi xuống, cành khô lại bừng lên sức sống, trên cành, hoa lại bắt đầu nở rộ, cứ như thể lúc này đang là tháng ba, đúng độ vào xuân.
Tiên cô đưa cành hoa đào tới tay A Kiều, hỏi cô: "Đóa hoa nào mới là đóa hoa cô nhìn thấy đầu tiên chứ?"
A Kiều quỳ trên đệm hương bồ, cây hương trong tay nghi ngút khói, lan tỏa trước mắt. Vẻ ngoài của pho tượng trở nên mơ hồ. Cách một làn khói mỏng, trong mắt tiên cô nương nương hiện ra một chút yêu thương trìu mến.
"Ta cũng từ ma mà thành tiên, tích đủ công đức rồi được phong là quận quân, bảo vệ vùng này mưa thuận gió hòa. Trên người cô cũng có ánh sáng của công đức, ta hiện hình là để chỉ đường cho cô thoát khỏi bến mê."
A Kiều cầm cành hoa trong tay, cành hoa trong tay cô chỉ nở chứ không tàn, bàn tay tiên cô phất qua, mấy chữ vàng hiện lên giữa không trung.
【 Năng phá sinh tử, năng đắc niết bàn. 】 (Có thể đột phá được sinh tử, có thể đạt niết bàn)
Tám chữ lơ lửng giữa không trung, dần dần tan đi, hóa thành những đốm sáng bám vào người A Kiều.
"Có thể được niết bàn hay là luân hồi chuyển thế, cô tự suy nghĩ cho kỹ đi."
Tiên cô nói hết lời, thần hồn đi xa, lại trở thành tượng gỗ. A Kiều bừng tỉnh hoàn hồn mới nhận ra bên cạnh toàn là khách hành hương, dâng hoa tươi quả tươi lên cho tiên cô.
Chẳng ai phát hiện ra trong tay A Kiều có thêm một cành hoa đào. A Kiều cầm chặt trong tay nhìn một lúc, đóa nào cũng là rất tươi. Cô đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên cánh hoa mềm mại rồi đi ra khỏi cửa miếu.
Cô dường như đã hiểu những lời tiên cô nói, đóa hoa nào cũng vẫn là hoa đào nhưng đóa hoa nào cũng không phải là đóa hoa đầu tiên.
A Kiều đứng thẳng dậy, ông từ đi tới hỏi: "Cô có muốn rút một quẻ không, đoán xem may rủi thế nào?"
A Kiều nhìn cành hoa trong tay mình, nhận ống quẻ, lắc qua lắc lại trong tay. Trong tiếng những que tre trong ống va chạm vào nhau, lòng cô vẫn mê mang như cũ, chẳng nghĩ được gi, cũng không hỏi được gì.
Một chiếc thiêm nhỏ có hình hoa sen ở đầu rơi xuống, mặt ngược lại vẽ một hình tròn. Ông từ vừa nhìn thấy đã vui vẻ ra mặt: "Chúc mừng chúc mừng, đây là quẻ tốt. Quẻ này không cần giải thích thêm nữa."
Ông từ lấy một tấm giấy đỏ mỏng mỏng, mở ra cho A Kiều xem, trên đó viết ba cột chữ:
【 giai ngẫu thiên thành, thần tiên mỹ quyến, phu phục hà cầu 】. (Trời sinh một cặp, quyến luyến không rời, còn mong gì nữa)
Mấy người xung quanh cũng định xin quẻ ngó sang, ông từ nói: "Đây là quẻ tốt nhất đấy, quẻ Vương."
Có mấy cô gái vây xung quanh A Kiều, ai cũng chúc mừng cô, sau đó hỏi cô có thể cho họ nắm tay một chút lấy may hay không, để bọn họ cũng rút được quẻ tốt.
A Kiều siết chặt giấy ghi quẻ, nghĩ thầm kiếp này của mình đã xui xẻo đến mức chết quách rồi, lấy đâu ra mà đôi với cặp? Lấy đâu ra mà quyến với luyến? Còn lấy đâu ra may mắn mà cho họ lấy may.
Nhưng cô vẫn cứ nắm tay mười mấy cô gái, còn cô người hỏi cô lấy cành hoa đào này ở đâu, ông từ nói: "Đằng sau miếu có một cây đào trăm năm."
Lúc đào nở hoa, khách hành hương xa gần tới đây còn nhiều hơn, ai cũng phải đứng vái một vái dưới cây hoa đào.
Tuy vị tiên cô này xuất thân là ma nhưng đến cả hoa đào cũng có thể lớn lên ở chỗ của người, như thế là được phong quận quân thật.
Tiền Nhị chờ A Kiều ở ngay ngoài cửa, gã đã tìm được quán ăn, tới đón A Kiều đi ăn thịt dê hầm nồi sắt, lải nhải: "Không ngờ tới thôn này đúng là không tệ, ăn uống ngủ nghỉ đủ cả, sắp phát triển thành địa điểm du lịch tới nơi rồi."
Tiền Nhị vui vẻ, còn cho tài xế thêm một bao thuốc lá nữa. Trước kia gã cũng đã tới khu này rồi, toàn là mấy thôn xóm quê mùa, vô cùng cũ nát, không ngờ còn có một cái thôn Lưu Tiên như thế này.
Gã còn định nói gì nữa nhưng thấy cành hoa đào trên tay A Kiều, dụi mắt: "Đây là hoa thật à?"
Giờ đã sắp tới tháng người, nào còn hoa đào chứ. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, gã hỏi: "Hoa này hái ở đâu vậy?"
A Kiều chỉ về phía cung Tiên cô: "Tiên cô nương nương tặng tôi."
Tiền Nhị lập tức bỏ A Kiều lại, nhanh chóng chạy về phía cung Tiên Cô, chạy tới tận cửa mới quay đầu lại bảo: "Cô đợi tôi nhé, kiếp này tôi đến đến một bông hoa đào cũng chưa nở, tôi phải đi cầu nhân duyên mới được."
Tiền Nhị đã bốn mươi mấy tuổi mà đến giờ đừng nói đến hoa đào thật, đến một đóa hoa đào rách cũng chưa thấy, làm sao mà không vội