Lấy chứ!
Editor: Iris N
Từ khi thị trấn này mới được xây dựng, tấm bát quái bằng gỗ kia đã được treo trên tấm biển từ đường nhà họ Ngô, bảo vệ người dân trong cả thị trấn, đã có 500 năm lịch sử, giờ đây bị Ngô thiếu gia siết chặt trong tay, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Ánh sáng này ép Tô Bội Như lùi lại mấy bước, chỉ dựa vào sự phẫn hận, cô lao tới đây, đôi mắt trắng dã toàn lòng trắng nhìn chằm chằm Ngô thiếu gia, căn bản không nhận ra hắn.
Ngô thiếu gia bảo A Đại đặt mình xuống đất, nói với A Đại: "Cậu chạy trốn ra ngoài thị trấn đi."
A Đại lắc đầu liên tục: "Con không đi, con đi rồi thì ai cõng thiếu gia?"
Ngô thiếu gia ho mấy tiếng, bật cười: "Ta không cầu cậu cõng nữa, sau này ta có thể tự đi được rồi."
A Đại vẫn không chịu, Ngô thiếu gia bèn giả vờ tức giận: "A Đại, giờ đến lời ta nói cậu cũng không nghe sao?"
A Đại chỉ nghe lời một mình thiếu gia, từ nhỏ đến lớn là như thế.
Từ khi sinh ra, gã đã là đứa trẻ bị bỏ rơi, đầu óc lại không thông minh, ai cũng bảo gã là thằng ngốc, làm việc trong nhà Ngô lão thái gia kiếm miếng ăn.
Cho A Đại miếng ăn đã là việc thiện mà Ngô lão thái gia làm rồi, nếu chẳng phải là thiếu gia thích gã, chủ động chơi với gã, có khi A Đại đã bị đuổi đi, chết đói từ lâu rồi.
Thằng ngốc thì không biết suy tính lòng vòng, ai đối xử tốt với gã thì gã nghe lời người ấy.
Gã không nhìn thấy ma nữ, chỉ biết phải nghe lời thiếu gia.
Thiếu gia đã muốn gã chạy trốn khỏi thị trấn, gã chạy ra ngoài từ đường theo đường cửa ngách thật, chạy một mạch ra ngoài thị trấn.
Sau đó gã ngồi xổm ở đó, mở to hai mắt ra nhìn về phía thị trấn.
Ngô thiếu gia nhẩm đếm trong lòng.
A Đại cõng hắn cũng có thể chạy một mạch không nghỉ ra ngoài thị trấn, giờ gã chạy một mình, đếm tới một trăm hẳn là cũng ra khỏi thị trấn rồi.
Hắn run rẩy giơ tấm bát quái bằng gỗ mà bốn năm trăm năm vẫn còn ẩn chứa sức mạnh kia lên.
Năm đó lúc tổ tông để lại nó, hẳn là không nghĩ tới có ngày con cháu nhà họ Ngô sẽ tạo nên nhiều oan nghiệt như thế.
"Bang" một tiếng, tấm bát quái gỗ bị Ngô thiếu gia vứt xuống đất, vỡ thành làm đôi.
Một búng máu trào ra từ ngực hắn.
Ngay khi tấm bát quái vỡ ra, Tô Bội Như đã xông vào, móng tay dường như sắp cắp vào ngực hắn.
Ngô thiếu gia khép mắt lại, chuyện này đã lặp đi lặp lại cả trăm ngàn lần nhưng vẫn chẳng thể nào khiến sự oán hận của cô tiêu tan hoàn toàn, không ngờ lần này lại bị người khác ngăn chặn.
A Kiều nắm lấy tay Tô Bội Như, cô nghiêm túc nói với Tô Bội Như: "Anh ta không hại cô."
Ngô thiếu gia nhìn bọn họ, hơi kinh ngạc.
Ảo cảnh là do hắn khống chế, hắn biết có người sống đi vào nhưng lại không định hại bọn họ, tuy Tô Bội Như đã phát cuồng nhưng nếu không phải người nhà họ Ngô, cô sẽ không giết.
Họ chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi đến khi trời tối, ra khỏi thị trấn là được, nhưng không ngờ bọn họ lại đứng trước Tô Bội Như, ngăn chặn cô.
"Anh ta không lừa cô!" A Kiều có nói thế nào Tô Bội Như cũng không nghe.
Bị A Kiều ngăn cản, cô vung tay lên, suýt nữa cào rách mặt A Kiều.
Lần này thì A Kiều bực rồi.
Cô dùng gió trói chặt tay Tô Bội Như lại, khiến cô tạm thời không giết người được.
Rồi cô nói với Ngô thiếu gia: "Anh làm như thế căn bản không được!"
Ma mà oán hận thì không thể đầu thai luân hồi, Ngô thiếu gia muốn giúp cô tiêu tán hết oán thù, lấy lại diện mạo vốn có.
Ngô thiếu gia che miệng lại, hắn không tiếp tục lặp lại những thứ từng xảy ra trong quá khứ mà đứng dậy, bay tới trước mặt A Kiều, hỏi cô: "Thế làm thế nào mới được?"
A Kiều khựng lại, cô từng gặp rất nhiều ma oán hận dưới địa phủ, oán khí rất khó tan, ngàn năm vạn năm tích lũy lại, trở thành sương mù mây đen mãi không tiêu tán nổi ở U Minh dưới Hoàng Tuyền.
Đến Hoàng Tuyền cũng cũng chẳng thể xóa tan oán hận của bọn họ, những con ma oán hận đó phải chờ đến khi kẻ thù chết đi hoặc chờ đến lúc mối thù lớn được báo xong, nhưng Tô Bội Như đã báo thù cả trăm ngàn lần, làm sao mà có thể xua tan nỗi oán hận của cô ấy được đây?
"Cô ấy muốn được nhìn thấy sự thật." Hạng Vân Độc quả quyết.
Anh từng gặp được rất nhiều nạn nhân và người nhà nạn nhân, thứ bọn họ muốn chính là sự thật, cho dù có thê thảm đến thế nào đi chăng nữa.
"Sự thật cũng được thôi, có điều trước mặt cô ấy, những người đó căn bản không xứng đáng được tồn tại!" Ngay cả hắn cũng không xứng đáng được tồn tại!
Ngô thiếu gia biến thành hình ma, vốn hắn trông rất ốm yếu nhưng sau khi chết thì lại ngược lại, có ma lực mạnh mẽ, hắn trơ mắt nhìn bi kịch xảy ra lại chẳng thể nào ngăn cản.
Những gì A Kiều và Hạng Vân Độc chỉ nhìn thấy trong ảo cảnh chỉ là một đoạn nhỏ.
Trong hiện thực, Tô Bội Như bị ép gả cho Ngô thiếu gia.
Trong đêm tân hôn, hai người đã lên kế hoạch chạy trốn nhưng tìm mãi vẫn không có cơ hội.
Tô Bội Như bị bắt cóc ép gả tới đây nên đi đâu cũng có nha hoàn bà tử để mắt canh trừng, theo dõi cô.
Ngô thiếu gia tuy là thiếu gia nhưng hắn lại bệnh tật liên miên, chẳng thể nào nhúng tay vào chuyện trong gia tộc, người hầu kẻ hạ cung kính với hắn căn bản là sợ Ngô lão thái gia mà thôi.
Lão thái gia muốn làm một đám cưới để xung hỉ cho hắn.
Do Tô Bội Như ở đây, sức khỏe Ngô thiếu gia đúng là từ từ tốt lên thật, Ngô lão thái gia còn cảm thấy đám cưới này làm là đúng, nếu cháu trai có thể khá lên là có thể sinh chắt trai cho nhà học Ngô, khai chi tán diệp.
Bọn họ giả vờ như đã viên phòng.
Tô Bội Như xấu hổ đỏ mặt lấy máu bôi lên khăn trắng, cuối cùng cũng lừa được bà tử mà ngày nào dọn dẹp giường chiếu cho bọn họ cũng phải lật hết chỗ này đến chỗ kia.
Cô cũng giả vờ toàn tâm toàn ý thích Ngô thiếu gia, hai vợ chồng cực kỳ yêu thương nhau.
Trong khu nhà rộng lớn này, ngoại trừ Ngô thiếu gia, Tô Bội Như chẳng tin ai cả, cô và Ngô thiếu gia như hình với bóng, người ngoài nhìn vào thấy họ là một đôi vợ chồng trẻ gắn bó keo sơn.
Ngô lão thái gia cực kỳ vừa lòng, nha hoàn bà tử cũng cảm thấy là lẽ đương nhiên, gả được vào gia đình có gia thế như nhà họ Ngô, thiếu gia còn đối xử tốt với cô như vậy, cô còn không hài lòng cái nỗi gì chứ?
Cuối cùng Ngô lão thái gia cũng đồng ý để Tô Bội Như đưa Ngô thiếu gia đi thành phố xem phim, chỉ cần cháu trai vui là được.
Bọn họ tìm được cơ hội rồi, xem phim chính là kế hoạch mà bọn họ đã suy tính, đến lúc đó sẽ đi thẳng đến ga xe lửa, nhảy lên tàu đi Côn Minh, chỉ cần lên được xe lửa thì có thể bỏ lại toàn bộ những thứ liên quan đến ngôi nhà cũ ở Ngô Trấn kia.
Ngô thiếu gia cười nói: "Đến lúc đó cô không cần búi kiểu đầu của phụ nữ đã có chồng nữa, cô tết tóc đẹp hơn nhiều."
Nghe nói thế, mặt Tô Bội như đỏ bừng, hai người ngủ chung một giường đã ba mươi mấy đêm, trong lòng cô cũng chẳng phải là không hề rung động.
Tô Bội Như còn viết một bức thư cho các bạn học ở phủ Trạng Nguyên, bảo họ đừng nấn ná nữa, mau chóng đi thôi, cô đã chạy trốn trước rồi.
Tiểu Đào ăn trộm bức thư kia, đưa cho Ngô lão thái gia.
Ngô lão thái gia không hề phản ứng, đương nhiên là ông ta cho rằng cháu trai mình đã bị mê hoặc.
Cái đám học sinh đó ấy à, ở thành phố có thể biểu tình, đến chính phủ cũng sợ bọn họ, nhưng vào Ngô Trấn này rồi thì bọn họ đừng mong có thể lật trời lên được.
Tô Bội Như gả vào nhà họ Ngô, đó là ân huệ to lớn mà