Phá đám!
Editor: Iris N
Họ không ở trong phần âm của thị trấn à?
A Kiều nhăn mặt: "Nhưng rõ ràng là tôi thấy Tạ Phi và Kha Hựu vào từ đường nhà họ Ngô rồi chẳng thấy tăm hơi đâu nữa mà!"
A Kiều chắc chắn mình không nhìn nhầm, cô còn có hồ chứng (thay cho "nhân chứng") đây này! Cô lôi Hồ Dao vẫn cứ ngủ một mạch từ lúc đi vào ảo cảnh đến giờ ra, Hồ Dao đang mơ đẹp mà lại bị quấy rầy, ngao lên một tiếng phản đối.
Ngô thiếu gia cười: "Tôi không để hai người kia đi vào.
Đợt trước trong trấn khởi công xây dựng, có thứ gì đó đập vào chiếc bảng trên cửa."
Tấm bát quái vốn đã sứt sẹo, lại tạo thành vết nứt mới.
Linh khí bị phong ấn trong đó rò rỉ ra ngoài, vậy nên sương mù trong thị trấn mới càng ngày càng dày, liên tục có người vào nhầm nhưng Ngô thiếu gia toàn đưa họ ra ngoài, thị trấn vẫn là thị trấn đó, những người kia còn tưởng là do sương mù quá dày nên đi lạc.
Người trong trấn bắt đầu treo đèn lồng trước cửa, từ xa nhìn thấy đèn lồng là đã biết sắp về nhà.
Ngô thiếu gia không cần phải nói dối, hắn đã sắp vào Hoàng Tuyền đi đầu thai tới nơi rồi, có cái gì mà phải nói dối chứ.
Mặt Tô Bội Như lại đầy vẻ có lỗi, cô nghĩ ngợi rồi nói: "Có một người tới, tôi thả ra rồi."
Cô liếc nhìn A Kiều, ban đầu cô định dẫn hồn người sống vào trận, nghe người đàn bà kia bảo, chỉ cần dẫn hồn người sống vào trận thì có thể phá được trận pháp, phá vỡ cục diện âm dương này.
Người đàn bà kia tới thị trấn bát quái này rồi tìm được Tô Bội Như trước, dường như bà ta đã quan sát rất lâu, xem hết toàn bộ câu chuyện.
Bà ta nói với Tô Bội Như, tấm bát quái bị vỡ, Trấn Âm Dương có hai lỗ hổng.
Chỉ cần dẫn hồn người sống vào trận, dùng tính mạng hai người, một nam một nữ để điền vào lỗ hổng đó là có thể thực sự khởi động bát quái, đảo lộn âm dương, cô có thể quay lại quá khứ.
Giọng nói của người đàn bà kia mềm mại yểu điệu: "Trả thù trong ảo cảnh hết lần này đến lần khác thì có ích gì chứ? Trong lòng cô thực sự thoải mái sao? Mối thù lớn nhất định là phải trả đến cùng!"
Tô Bội Như sao mà có thể không động lòng, nếu đảo ngược thời gian, tất cả quay lại, mọi chuyện sẽ có một cái kết khác.
Nhưng người đàn bà kia đã lầm, Tô Bội Như động lòng thì động lòng thật nhưng cô vẫn có điểm mấu chốt cuối cùng.
Ngày qua ngày, cô chết đi chết lại nhưng cũng sẽ không uống máu người vô tội.
Ngô thiếu gia cảm nhận được sự ngập ngừng của Tô Bội Như bèn nắm chặt tay cô.
Hai người xa cách gần trăm năm, cuối cùng mới có cơ hội nắm nay cùng đi, dù là ai cũng chẳng thể quấy rầy.
Nhân lúc tấm bát quái nứt, có thứ gì đó đã chui vào.
Nhưng nó lại nhanh chóng đi ra ngoài.
Ngô thiếu gia không biết vậy mà thứ kia lại đã tìm được Tô Bội Như, suýt nữa đã thành công mê hoặc cô.
Cô giết người nhà họ Ngô thì có thể coi như báo thù, nhưng nếu là giết người xa lạ, thế là đã mắc tội lớn.
Hóa ra trong lúc bọn họ lần mò trong phần âm của thị trấn, Khương Mật đã quay về phần dương của thị trấn.
Lúc này A Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, cô cũng đưa tay ra, nhét tay vào trong bàn tay lớn của Hạng Vân Độc, nhìn Ngô thiếu gia và Tô Bội Như đi vào Quỷ Môn Quan.
Quỷ Môn Quan từ từ khép lại, A Kiều mới "Ai da" một tiếng, chạy tới trước cửa, vội vàng hỏi: "Thế cái kẻ lừa gạt cô là ai?"
Là người? Hay là yêu quái trên núi? Hay là cô hồn dã quỷ? Tự nhiên vô cớ mà làm thế ư? Nhất định là có ý đồ!
Tô Bội Như cũng không nhìn thấy bộ dáng của người nọ, cô nghĩ ngợi rồi nói gì đó.
Bên trong cánh cửa, ma gào quỷ khóc, gió Hoàng Tuyền vừa quét vào người, A Kiều đã giật lùi mấy bước, không nghe được xem cuối cùng Tô Bội Như nói những gì, chỉ thấy cô và Ngô thiếu gia bị quỷ sai bên trong cánh cửa giữ lại, dẫn lên đường Hoàng Tuyền.
Hai con ma vừa đi, ảo cảnh cũng từ từ tan ra.
Trời đã tờ mờ sáng, hai người đứng trước từ đường nhà họ Ngô, cổng chính đóng chặt.
Hạng Vân Độc nói: "Chúng ta cứ ra ngoài trước đã, xem mấy người Khương Mật đã quay về chưa."
A Kiều gật đầu, hai người rón rén nhẹ bước ra ngoài.
Thị trấn cổ đẹp như một bức tranh yên bình, con đường trải đá xanh ướt đẫm, đèn lồng treo trước cửa các nhà vẫn còn chưa tắt, nhìn nơi này giờ đây làm sao có thể nghĩ đến gần trăm năm trước thị trấn này từng xảy ra chuyện thảm khốc như thế.
A Kiều đưa Hạng Vân Độc quay về homestay, đẩy cửa vào, Khương Mật và Kha Hựu đang ngồi đó, mắt Khương Mật đỏ hoe, nhìn qua đã biết là vừa mới khóc.
Cô vừa nhìn thấy A Kiều đã bật dậy: "Em chạy đi đâu? Sao không bắt máy!"
Cô nói rồi nắm chặt tay A Kiều, cô lo muốn chết đến nơi, điện thoại A Kiều không gọi được, gọi cho Hạng Vân Độc, điện thoại Hạng Vân Độc cũng không gọi được.
Khương Mật còn chạy ra ngoài đi tìm một vòng nhưng chẳng có cách nào.
Cuối cùng, ông cụ ở homestay ngăn cô lại, chỉ nói với cô rất đơn giản, "Đợi đến bình minh là ổn thôi."
Đêm qua sương mù còn dày hơn đêm trước.
Sương mù dày đặc đến mức người ta chẳng thể ra ngoài, chiếc đèn lồng trước cửa chỗ trọ lại chẳng thấy đâu, đèn pin họ mang đến căn bản chẳng có tác dụng gì.
Chỉ cần vừa ra khỏi cửa, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm đầu ngón tay.
Đừng nói mấy người Khương Mật, đến cả bà chủ chỗ trọ lớn đến từng này rồi mà cũng chưa từng gặp sương mù dày như vậy bao giờ.
Khương Mật không biết làm cách nào, còn gọi điện thoại cho em trai, bảo cậu nghĩ cách liên lạc với Hạng Vân Độc.
A Kiều mất tích, đương nhiên là phải bảo với anh, để anh tới đây cùng nhau tìm kiếm.
Không ngờ trời vừa sáng người cần tìm đã quay về, đằng sau còn có cả Hạng Vân Độc đi theo.
A Kiều cũng giữ chặt lấy cô: "Chị đi đâu thế? Em ra ngoài tìm chị!"
Lúc Khương Mật quay về là buổi tối ngày hôm qua.
Tùng Tĩnh bảo muốn đi ra ngoài dạo vòng vòng, rõ ràng mới chưa đi được bao lâu nhưng đến lúc cô hoàn hồn nhận ra thì trời đã tối rồi.
Tùng Tĩnh trở nên ương bướng một cách kì quái, kéo Khương Mật, không cho cô về, sau đó các cô liền lạc đường trong thị trấn.
Tuy vậy Tùng Tĩnh lại chẳng hề nôn nóng, đi rất chậm chạm, bảo là cô ấy biết đường, cơ mà bọn họ càng đi càng xa.
Khương Mật vẫn ghi nhớ lời bà chủ chỗ trọ nói, phải nhận đúng đèn lồng trước cổng.
Có mấy lần Tùng Tĩnh định đưa cô vào nhà người khác, cô đều lắc đầu, chỉ và đèn lồng trước cổng rồi nói: "Không phải là đèn lồng của homestay." Vòng đi vòng lại mấy lần liền trên đường lớn, cô vẫn một lòng đi tìm chiếc đèn lồng ấy của homestay.
Cô còn tưởng Tùng Tĩnh sốt cao nên không tỉnh táo, cực kỳ nhường nhịn Tùng Tĩnh, nhưng Tùng Tĩnh lại trở nên vô lý, chẳng khác gì trở thành một người hoàn toàn xa lạ, nhất định phải kéo Khương Mật vào phủ Trạng Nguyên.
Còn chưa vào cổng phủ Trạng Nguyên, Tùng Tĩnh lại nổi cơn sốt cao, hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Khương Mật mới nhận ra trên đường có mấy người đi lại, trời đã sắp tối tới nơi rồi,