Quà muộn mừng 300 follows ạ????????????Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và yêu thương tuiii. Yêu mọi người quá nhèooooo????????????
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tây Bắc quân xuất hiện bất ngờ, tiến quân thần tốc, chỉ chưa đầy hai canh giờ đã hạ sát toàn bộ quân Sát Diệp khiến lòng người chấn động. Bọn họ hạ trại lại Sát Diệp nghỉ ngơi một đêm, hôm sau tuyết cũng không còn rơi nữa, Vi Hạo phỏng đoán tình hình một chút liền ra lệnh nhổ trại lên đường.
Hắn bước vào bên trong doanh trướng của mình, Thiên Việt vẫn còn bất tỉnh từ ngày hôm qua đến tận bây giờ. Vết thương trên người cậu quá nặng, không thể trong một sớm một chiều mà bình phục được, vẫn phải chờ đợi một thời gian. Nhưng đợi chờ vết thương lành hẳn là một chuyện, chờ đợi người kia tỉnh dậy lại là một chuyện khác. Thiên Việt bất tỉnh như vậy, hơi thở lại lúc mạnh lúc yếu, cơ thể đôi lúc lại lên cơn co giật khiến Vi Hạo không sao yên tâm được. Hắn thức trông cho cậu cả đêm, đến lúc ẵm được cậu lên xe thì cả người cũng mệt lả đi, tựa vào cửa xe chìm sâu vào giấc ngủ.
Xe ngựa đi trên quãng đường gập ghềnh suốt ba canh giờ mới tiến đến cổng thành Tây An. Ai cũng biết Vi Hạo rời khỏi đây, nhưng không ai nghĩ hắn có thể dùng thời gian ngắn như vậy tàn sát cả cơ nghiệp Sát Diệp đã vững vàng mấy trăm năm. Lính canh trước cổng thành nhìn thấy xe ngựa Vi Hạo còn ngạc nhiên đến mức suýt nữa là hô người đến bắt kẻ giả mạo. Mãi cho đến khi Vi Hạo vén rèm xe khó chịu nhìn ra, tên lính ấy mới chịu mở cổng thành.
Vi Dương được tin báo Vi Hạo đã quay về, còn đang ngái ngủ nằm trên giường đã vội vàng chạy đi tìm Sinh Cát, rồi ba chân bốn cẳng lôi nàng chạy tới phủ đệ của Vi Hạo. Vi Hạo vừa mới về tới nơi, chưa kịp ngồi xuống ghế đã nghe tiếng đệ đệ gào mồm lên từ bên ngoài, "Hoàng huynh! Huynh về sớm thế? Ta còn chưa kịp lạm quyền làm chuyện gì cả!"
Vi Hạo đang bồng Thiên Việt trên tay, khó chịu nhíu nhíu mày nhìn y, "Nói năng kiểu gì đấy?"
Vi Dương với Sinh Cát vừa tiến vào cửa đã thấy nét mặt cực kì khó ở của Vi Hạo, sau đó lại liếc qua bóng dáng gầy nhom ốm yếu, trên người quấn đầy băng trắng được Vi Hạo bồng trên tay kia liền thức thời mà buông tay nhau ra, lễ độ hành lễ, "Thần đệ tham kiến Vương gia."
"Tham kiến Vương gia."
Vi Hạo chẳng thèm nói chuyện gì đã rảo bước đi ra ngoài, bỏ lại hai người kia khom lưng đến mỏi cả người, chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Mãi đến khi bọn họ nghĩ mình sắp gãy lưng đến nơi thì Vi Hạo mới quay trở lại, liếc mắt nhìn rồi nhàn nhạt hỏi, "Sao chưa đứng lên?"
"Hoàng huynh không cho phép, bọn đệ nào dám." Vi Dương cố nặn ra một nụ cười vui vẻ lấy lòng, trước khi tiếp tục chọc cho Vi Hạo phát cáu lên. Mặc dù y là em trai mà Vi Hạo hết lòng yêu thương, nhưng không phải là được hắn chiều đến mức mắng một câu cũng không nỡ. Mẫu hậu bọn họ mất sớm, Vi Dương lại không được phụ hoàng yêu thương, việc dạy dỗ hắn từ bé đến giờ đều là do Vi Hạo lo liệu. Nếu không phải Vi Hạo che chở, dù y đã cố tình giả ngu giả khờ để sống yên ổn, thì cũng khó tránh được những nguy cơ chốn cung đình. Thế nhưng, ở với một người lúc nào cũng nghiêm khắc khó tính như Vi Hạo, không ăn đòn mới là lạ. Thương thì thương đấy, nhưng có trời mới biết lớn đến từng này rồi mà Vi Dương còn bị Vi Hạo lôi cổ ra đánh đòn mấy bận, đảm bảo không nát mông thì không dừng. Trước đây Vi Hạo đang nổi nóng còn có Thiên Việt cản lại, bây giờ ai cản giùm được?
Vi Hạo nhìn đệ đệ của mình cố bày ra vẻ nhu thuận ngoan ngoãn, trong lòng đang khó chịu cũng bất đắc dĩ cười một chút, phất phất tay, "Ngồi đi. Muội cũng ngồi đi."
Sau câu chuyện diễn xuân cung đồ hôm nọ, Sinh Cát chẳng dám nói chuyện với Vi Hạo nữa, phần vì nàng sợ hãi, phần lại cứ thấy ngại ngùng trước những hình ảnh kia. Thật ra sau chuyện đó, Vi Dương luôn kề cận chăm sóc, yêu thương hết lòng đã nhanh chóng làm Sinh Cát suy nghĩ lại, đã toàn tâm toàn ý với Vi Dương. Nàng vốn là một người thông minh, dù yêu Vi Hạo đến đâu nhưng đối với một người định sẵn trong lòng không có tình, càng cố gắng bao nhiêu thì chỉ khiến đôi bên càng thêm thương tổn. Thêm nữa, sự thật đằng sau câu chuyện kia cũng đã được Vi Dương kể lại hết rồi, nàng cũng không thấy giận dữ gì với hắn. Nàng đối với Vi Hạo bây giờ chỉ xem như anh như cha, không có ý gì quá phận. Nhưng dẫu sao thì, ai mà chẳng ngại ngùng khi đối mặt với người xưa?
Vi Hạo hiểu ý nàng, cũng không muốn khiến nàng mãi khó chịu như vậy, tự mình rót trà đưa qua, cười bảo, "Chuyện ngày đó, hẳn muội đã biết hết sự thật? Dù sao cũng là ta có lỗi, xin lỗi muội."
"Không không, muội phải cảm ơn huynh mới đúng. Nhờ có huynh mà muội tìm được người thật lòng yêu thương muội, huynh đừng áy náy mà."
"Ừ, cảm ơn muội. Hai người yêu thương nhau như vậy là tốt, người đại ca là ta không phải tốn công suy tính chuyện hai người mãi. Hôm sau ta sẽ thay đệ dâng tấu lên bệ hạ xin cưới Sinh Cát, được không? Cát nhi đồng ý chứ?"
"Được ạ." Vi Dương và Sinh Cát nghe xong nhanh chóng gật đầu đồng ý, dù sao hai người đã ý mặn tình nồng thì cũng không cần phải tỏ vẻ ngại ngùng gì nữa.
Vi Hạo bưng chén trà nhỏ nghi ngút khói lên, hớp nhẹ một ngụm, ánh mắt ẩn ý đằng sau lớp khói mỏng. Vi Dương không nhìn ra được sự bất thường từ đôi mắt của đại huynh mình, chỉ biết chăm chăm bày trò tình chàng ý thiếp với Sinh Cát. Hắn đợi cho hai người chim chuột thoả mãn rồi mới hắng giọng cắt ngang, "Sinh Cát, muội ra ngoài trước được không?"
Vi Dương nhận thấy đại ca đã trở nên nghiêm túc hơn, ngay lập tức nhận ra rằng, đại ca của y sẽ không nhanh chóng nhắc đến chuyện hôn nhân giữa y và Sinh Cát như vậy. Hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra ở Sát Diệp. Vi Dương nhận thức rõ được suy nghĩ trong lòng Vi Hạo, liền quay sang nhanh chóng bảo với Sinh Cát, "Muội ra ngoài chờ huynh, huynh sẽ ra ngay thôi."
"Vậy muội đi thăm Ninh Tướng quân một chút được không?" Bây giờ nàng đã không còn yêu Vi Hạo nữa, phần lại áy náy vì những lời nói không hay trước đây của mình với cậu, không tránh được muốn đi xin lỗi một lần cho phải phép.
"Việt nhi chưa tỉnh đâu, nhưng thôi, nếu muội muốn thì cứ tới đó. Đừng làm phiền em ấy nghỉ ngơi là được."
"Dạ, Hạo ca. Muội biết rồi." Nàng nói xong liền nhanh chóng rời khỏi thư phòng, để lại không gian riêng tư cho huynh đệ bọn họ trò chuyện.
Đợi bóng nàng khuất xa rồi, Vi Dương mới rũ đi vẻ ngoài ngả ngớn, nghiêm túc nhìn Vi Hạo, "Đại ca, vì sao muốn đệ cưới Cát nhi?"
"Ta tưởng đệ cũng muốn cưới nàng?"
"Đúng là đệ rất mong cưới được nàng. Nhưng huynh vừa mới từ Sát Diệp về đây, quân và dân Sát Diệp chưa hoàn toàn quy thuận sẽ gây ra tình trạng bạo loạn khắp nơi. Quan trọng nhất là, Thiên Việt phải để huynh ẵm bồng mãi như vậy thì chắc chắn đã bị thương rất nặng. Nếu đệ đoán không lầm, cậu ấy chắc chắn đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu, thương tích ra sao còn chưa rõ. Trước hàng tá chuyện cần giải quyết như thế, huynh còn có tâm trạng đi lo chuyện dựng vợ gả chồng cho đệ sao?"
"Biết hết rồi còn nói nhiều vậy làm gì? Vậy rốt cuộc, đệ theo ta hay theo Hoàng đế?"
"Huynh quyết định rồi?" Vi Dương nuốt nước trà một cái ực, ngập ngừng hỏi lại. Chuyện mà y lo sợ nhất cuối cùng cũng đã tới, muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa.
"Từ trước đến nay, ta luôn nhịn y đủ điều, chưa một lần nào ta có ý định hại y. Nhưng ta càng nhịn, y càng lấn tới. Y dám làm tổn hại đến Việt nhi, ta nhất định sẽ không bỏ qua."
"Huynh... vì một mình Thiên Việt mà sẵn sàng làm đến mức này sao?" Vi Dương hiểu rõ tình cảm mà Vi Hạo dành cho người kia lớn đến mức có thể dời non lấp biển. Tuy thế, y vẫn không thể lí giải nổi vì sao một người sẵn sàng chiến đấu vì Thiên Minh đến hơi thở cuối cùng, lại vì một người không hề có máu mủ ruột rà gì mà bất chấp tất cả để gây ra nội loạn, soán ngôi tranh đế vị như thế.
Vi Hạo liếc mắt nhìn đệ đệ của mình, đứng dậy phủi phủi vạt áo rồi bảo, "Đệ đi theo ta."
Vi Dương lẽo đẽo theo Vi Hạo đến tận cửa phòng ngủ của hắn, rồi lại từ từ theo Vi Hạo bước vào trong phòng. Thiên Việt vẫn cứ nằm đó im lìm. Sinh Cát nghe thấy tiếng động đã vội quay ra nhìn Vi Hạo, định nói gì đó lại thôi.
"Đệ sang đây." Vi Hạo lật tấm chăn đang phủ lên người Thiên Việt ra, sau đó lại cẩn thận ngồi xuống tháo gỡ lớp băng trắng muốt quấn khắp người cậu. Thân thể lộ ra sau lớp băng khiến cho Sinh Cát và Vi Dương phải giật mình hốt hoảng. Nhìn thấy thân hình gầy guộc, làn da xanh xao, vết thương lớn nhỏ khắp nơi của cậu, bọn họ tuy là người dưng nước lã nhưng cũng cảm thấy đau lòng. Sinh Cát ái ngại kéo kéo tay Vi Dương, không biết nên nói gì. Y vỗ vỗ lên bàn tay Sinh Cát, sau đó nói với Vi Hạo, "Chúng ta ra ngoài đi đại ca, để Sinh Cát ở đây cho Ninh Tướng quân."
Vi Hạo nheo mắt nhìn y, cúi xuống hôn nhẹ lên trán Thiên Việt, bảo với y, "Đợi một lát, ta thay băng cho Việt nhi đã."
Vi Dương ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ cẩn trọng từng li từng tí, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng ấm áp mà Vi Hạo dành cho Thiên Việt. Y chưa bao giờ thấy đại ca của y dịu dàng với ai như thế, chưa bao giờ thấy Vi Hạo run rẩy như vậy khi nhìn thấy những vết thương. Đại ca của y cuồng bạo khát máu, có kề dao lên cổ cũng chẳng làm huynh ấy suy suyển một chút nào. Nhưng đối diện với thân thể đầy thương tích kia, lần đầu tiên y thấy Vi Hạo sợ hãi đánh mất một thứ gì đó như vậy. Vầng trán của Vi Hạo rịn ra một tầng mồ hôi mỏng thể hiện rất rõ sự mệt nhọc và lo âu. Vi Dương chợt hiểu ra một điều, cho dù hôm nay y từ chối giúp đỡ Vi Hạo, hắn vẫn sẽ tự mình khuấy đảo trời đất. Đại ca của y sẽ không buông tha cho bất kì ai dám làm Thiên Việt tổn thương. Vi Dương biết mình cản không nổi, thôi vậy, kẻ làm sai vẫn phải chịu phạt, y chỉ nghe theo chính nghĩa.
Vi Hạo thay thuốc xong cho Thiên Việt rồi mới bước lại vỗ vai Vi Dương, "Đi, ra ngoài trước rồi nói."
Vi Hạo đưa Vi Dương đi ra đình viện cách xa phòng ngủ của hắn, đợi đệ đệ yên ổn ngồi xuống rồi mới hỏi lại một lần nữa, "Đã có quyết định rồi?"
"Huynh nắm được bao nhiêu phần thắng?"
"Trước đây, đế vị là ta nhường cho hắn. Ta đã cho được, thì sẽ lấy lại được."
"Huynh tự tin như thế sao còn muốn đệ cưới Sinh Cát?"
"Hoàng thúc tuy không thích Hoàng đế bây giờ, nhưng vẫn một mực tuân theo đạo trung quân ái quốc. Ta không đảm bảo ngài ấy sẽ giúp đỡ ta. Cho dù không lợi dụng gì, ta vẫn sẽ tìm cách khống chế ngài ấy để không gây thêm bất lợi cho ta."
"Đại ca! Huynh có thể đánh cược hạnh phúc của đệ và muội ấy vì Thiên Việt sao?" Vi Dương không thật sự giận dữ với Vi Hạo, chỉ là y còn chút tâm tính trẻ con nên cảm thấy vô cùng ghen tị. Trước đây Vi Hạo lúc nào cũng lo cho y trước, nghĩ đến lợi ích của y. Bây giờ lại vì muốn trả thù cho người khác mà đem y ra làm bàn đạp. Thử hỏi có tức không chứ?
Hắn nhìn đệ đệ của mình dậm chân dậm cẳng, hậm hà hậm hực vì mấy cái suy nghĩ không đâu, vừa tức lại vừa buồn cười, cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc nói với y, "Bản Vương sẽ không đánh cược bất cứ thứ gì, tất cả mọi thứ đều là sự tính toán của ta. Thứ hai, đệ là em trai cùng mẹ của ta, ta sẽ không vì bất kì ai mà làm ra những hành động khiến đệ đau khổ. Thứ ba, ta không hèn hạ đến mức dùng hạnh phúc một người con gái chỉ để đổi lấy sự chiến thắng."
"Vậy mà huynh còn muốn đệ cưới muội ấy để khống chế Hoàng thúc?"
"Nếu trên chiến trường, phụ thân và phu quân lại ở hai phe đối địch lẫn nhau, đệ nghĩ muội ấy sẽ cảm thấy thế nào?"
Vi Dương nghe xong liền im lặng, y biết Vi Hạo dám nói ra ý định tạo phản của mình thì hẳn hắn cũng đã có tính toán cho những bước tiếp theo. Điều duy nhất khiến Vi Dương vẫn chưa thể tiếp nhận được đến giờ này là, mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy. Dù trong tâm đã quyết ý đi theo Vi Hạo, nhưng y hiểu rất rõ, một khi đã có ý định tạo phản thì phải làm đến cùng. Vì đây là con đường một khi đã đi thì không thể quay đầu được. Hoặc là thành công, hoặc là chết!
"Huynh không hối hận sao? Một khi chiến loạn nổi lên thì dân chúng sẽ rơi vào cảnh lầm than. Chưa kể nếu bỗng một ngày huynh chùn tay thì chúng ta chết chắc! Hôm nay huynh dùng tình riêng làm lí do để xây dựng nên đại nghiệp, ngày mai nếu huynh không yêu Thiên Việt nữa, huynh sẽ tiếp tục làm đại sự chứ?"
"Vi Dương, đại sự là gì? Nghiệp chung là gì? Có đại sự nào không xuất phát từ tình riêng không? Chúng ta đồng lòng chống giặc là vì chính bản thân ta căm thù giặc, chính chúng ta muốn lập nên công danh. Ta tạo phản, xuất phát là bởi Vi Thiên muốn hại ta và Việt nhi, ta chỉ chiến đấu vì người ta yêu, để bảo vệ đệ và Sinh Cát. Ngay từ đầu, chẳng có đại nghiệp gì cả."
"Huynh trưởng, dù vậy, đệ vẫn phải hỏi huynh. Bách tính cần người thay họ lèo lái con thuyền đất nước, dù hôm nay huynh tạo phản vì lí do gì, thì huynh vẫn phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của trăm họ. Nếu không, huynh vì người bên gối mà đẩy muôn dân vào cảnh lầm than, đệ sẽ là người đầu tiên gϊếŧ huynh."
Vi Hạo phì cười, hiếm lắm hắn mới nhìn thấy em trai của mình bỏ đi dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, nghiêm túc nói chuyện với hắn về quốc gia, về nhân dân. Đứa trẻ nào mà hắn tự tay dạy dỗ cũng lớn hết cả rồi, cả Vi Dương, cả Ảnh Tử và cả Thiên Việt nữa. Trong một giây phút, hắn thấy mình trở nên già cỗi, nhận ra bản thân mình đã có những giây phút quên mất đi những hoài bão ngày xưa, hoài bão về những ngày tháng với bao ước vọng có thể làm nên công danh sự nghiệp, mỗi một lần thúc ngựa ra chiến trường, đều nghĩ đến cuộc sống của bách tính trước tiên. Cũng không biết từ bao giờ, trong tâm trí hắn chỉ còn nghĩ đến việc trả thù mà quên tính đến lợi ích của muôn dân.
Nếu không phải Vi Dương nhắc nhở, hắn e rằng chính mình sẽ bị thù hận che mờ lí trí. Hắn xoa đầu Vi Dương, kéo đệ đệ ôm vào lòng mình, giống như khi Vi Dương còn nhỏ mà bảo với hắn, "Dương nhi, cảm ơn đã nhắc cho ca ca nhớ về sơ tâm của mình. Đệ yên tâm, ca chỉ lấy lại thứ thuộc về mình. Trước đây ta đã vì tình riêng mà cho đi thiên hạ, hôm nay bản Vương sẽ trả lại món nợ năm xưa ta nợ thiên hạ."
"Được. Vậy đệ giúp huynh, nhưng một khi huynh đã làm, huynh không được hối hận."
"Ừ. Cảm ơn đệ."
Vi Dương lâu lắm mới được ca ca ôm vào trong ngực như thế, hình như cũng đã mười mấy năm rồi. Từ sau khi y đủ mười ba tuổi, ca ca luôn bảo y phải trở thành một nam tử hán mạnh mẽ không sợ trời không sợ đất, đã không còn ôm y nữa. Từ lúc đó.... ca ca chuyển sang ôm kẻ khác! Ừ là ôm kẻ khác! Còn ai ngoài Thiên Việt nữa? Trời ạ! Đây có phải chuyện đáng buồn gì đâu? Rõ ràng ca ca y vì nam sắc mà quên luôn cả đệ đệ mình! Vi Dương trề môi, đẩy bật Vi Hạo ra rồi giở giọng ghen tị, "Còn tưởng huynh chỉ muốn ôm Thiên Việt, không thèm đệ nữa rồi?"
"Nói tào lao! Đi, dẫn nương tử nhà đệ về đi." Hắn đưa tay cốc đầu y một cái, trừng mắt nhìn đệ đệ đã hai mươi bốn tuổi đầu còn loi nhoi như con nít.
Vi Dương bị đại ca đuổi cổ về, dậm chân bình bịch như thằng dở hơi, "Ca! Huynh qua cầu rút ván đấy à? Vừa đồng ý giúp huynh xong là huynh đuổi đệ về! Rõ ràng là huynh đam mê nam sắc, ghét bỏ đệ!"
"Chúng ta còn chưa xây xong cái cầu nào, ván ở đâu để mà rút? Không muốn về thì theo đại ca đi duyệt binh."
"Thôi ạ, để đệ đưa Sinh Cát về." Vi Dương méo cả mặt nhìn hắn, dứt khoát đẩy cửa kéo Sinh Cát đi thẳng một mạch ra cửa, vừa đi vừa lầm bầm bất mãn, khiến cho Sinh Cát nổi đoá mắng y cả một đoạn đường. Vi Hạo nhìn bọn họ ồn ào náo loạn khắp phủ, trong lòng thấy nhẹ nhõm không ít. Ít nhất hắn vẫn có thể bảo vệ được bọn họ an toàn.
Hắn xoay người đi vào trong phòng ngủ, bảo người hầu lui ra ngoài, ngồi lên giường nhìn Thiên Việt vẫn đang im lặng say ngủ. Đôi tay hắn vuốt ve thật mềm trên khuôn mặt cậu, như đang dùng tay mình họa lên dáng vẻ cậu. Mỗi một đường nét đều là vẽ vào tim hắn, thân thuộc lại đầy lưu luyến. "Bảo bối, mở mắt