"Vương gia, binh sĩ đã tập luyện gần như hoàn chỉnh Bát trận đồ rồi, mời Vương gia xem qua diễn tập ạ."
"Bắt đầu đi."
Khẩu hiệu vừa được phát ra, tiếng trống trận đã vang lên giục giã, mười bốn ngàn kị binh chia thành hai đạo quân, một đội sử dụng Nhạn Hành trận, một bên sử dụng Bát Quái trận. Vi Hạo chọn ra bảy nghìn kị binh có năng lực thấp nhất xếp thành Bát Quái đồ, bảy nghìn kị binh có năng lực cao hơn xếp thành Nhạn Hành.
Nhạn Hành là loại trận pháp thiên về đánh nhanh thắng nhanh sao cho ít hao binh tổn tướng nhất, được triển khai theo kiểu hàng ngang. Đối với trận hình này, mỗi binh lính sẽ được phát huy tối đa khả năng của mình, đồng thời kiềm toả được tướng lĩnh của quân địch, bảo vệ chủ tướng của mình một cách hiệu quả nhất. Nhờ vào kĩ năng chiến đấu vượt trội, hữu hiệu, gan góc của mỗi người lính Tây Bắc, sẽ chẳng có có gì hiếm lạ khi Nhạn Hành trở thành trận pháp được quân của Vi Hạo sử dụng nhiều nhất.
Trái ngược với trận pháp Nhạn Hành quen thuộc, Bát Quái trận là trận pháp mới được sử dụng lần đầu tiên. So với các trận pháp thường gặp khác, Bát Quái biến hoá khôn lường, dễ dàng vây khốn kẻ địch nhiều hơn. Nhưng chính nhờ sự huyền ảo này mà Vi Hạo cần phải tốn khá nhiều thời gian mới có thể nắm được cái thần của nó, để vận dụng sao cho phù hợp và linh hoạt với đội quân của mình. Tây Bắc quân được chia thành hai trăm tám mươi đội quân nhỏ, mỗi đội gồm năm mươi người, xếp thành 8 cửa Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Ảnh, Tử, Cảnh, Khai.
Sau khi đội hình được sắp xếp đâu vào đấy, tiếng tù và báo hiệu trận đấu vang lên. Sử Quân và Vương Tuân dẫn đầu cánh quân bên phía Nhạn Hành xông lên phía trước. Tám vị tướng quân khác, trong đó có Hoàng tướng quân dẫn đầu đội binh dưới quyền mình chia thành tám cửa. Bát Quái trận đồ dựa theo sự biến hoá không ngừng của tám quẻ là Càn, Khôn, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khảm, Đoài. Bốn loại binh chủng kị binh, bộ binh, kị xạ binh, chiến xa binh sẽ phối hợp tác chiến, ngăn chặn kẻ địch. Muốn thoát khỏi trận hình này chỉ có thể đi qua ba cửa Sinh, Cảnh, Khai. Còn nếu xui xẻo đi nhầm vào năm cửa kia, toàn quân gần như sẽ tuyệt diệt.
Vi Hạo đứng ở trên đài cao nhìn sự biến ảo của Bát Quái trận và sức công phá của Nhạn Hành trận. Điều hắn nhận thấy rõ ràng nhất là, dù sức mạnh và kĩ năng chiến đấu của tướng dẫn đầu lẫn binh sĩ của Nhạn Hành đều hơn hẳn so với tốp người còn lại, thì bọn họ vẫn nhanh chóng mất đi ưu thế của mình trước sự đột kích và xoay chuyển liên tục của các cửa trận Bát Quái, càng đánh càng mất nhiều, không có mấy cơ hội thoát ra. Quan sát độ một lúc, Vi Hạo mới bước xuống lầu cao, bước lên ngựa rồi xông vào từ cửa phía Sinh ở phía Nam, phi đến vòng chính giữa của chiến trận, hợp lại với cánh quân của Sử Quân. Quân lính thấy Vi Hạo đến có đôi chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã vào lề lối. Vi Hạo tự mình cầm lấy cờ hiệu, chỉ huy quân lính xông ra từ cửa phía Tây, chỉ trong chớp mắt đã thoát ra được vòng vây.
Hắn chờ quân lính kiểm tra lại số lượng thương vong giả định. Đúng theo dự đoán ban đầu của hắn, tốp quân sử dụng trận Nhạn Hành chịu thiệt hại nhiều gấp hai lần so với Bát Quái. Nếu không có người dẫn ra các cửa sinh thì chỉ có thể bó tay chịu chết.
Sau khi nghe thống kê từ Lâm Uyên, hắn ra lệnh cho binh lính bày trận thêm một lần nữa. Lần này chỉ chia cho những binh lính trong trận Bát Quái ba nghìn hai trăm binh, số quân còn lại xếp thành Phong Thi trận. Các phó tướng chỉ huy tám cánh Bát Quái, còn Lâm Uyên, Sử Quân, Vương Tuân và Hoàng tướng quân trực tiếp dẫn quân bày Nhạn Hành. Hắn chỉ quan sát, không tiếp tục dẫn binh. Kết quả lần này cũng không khác trước là bao. Bát Quái trận chứng thực được rất rõ khả năng của nó, có thể dùng ít khắc chế nhiều tương đối hiệu quả.
Sau khi duyệt binh xong xuôi, Vi Hạo cùng các tướng quân trở về Vương phủ. Hắn sai người bày tiệc rượu chiêu đãi Sử Quân, Vương Tuân và Hoàng lão tướng. Bọn họ vừa được Vi Hạo trực tiếp triệu tập về Tây An, chuẩn bị cho cômg cuộc tiến đến đô thành lật đổ quân vương. Thật ra, bọn họ dễ dàng đồng ý với Vi Hạo là bởi vì họ luôn tin rằng quân vương hoang dâm vô độ, vơ vét của cải của nhân dân, để mặc dân chúng lầm than đói khổ thế kia thì không đáng làm một vị vua. Nhìn khắp Thiên Minh bây giờ, trừ vùng đất Tây Bắc do Vi Hạo cai quản ra tạm xem như là yên ổn, thì nơi nơi đều vang lên tiếng than khóc vang trời.
Cũng giống như Thiên Việt và Vi Hạo, bọn họ đều giữ trong mình một tấm lòng trung, nhưng đó là trung với muôn dân trăm họ chứ không phải là triều đình. Vi Hạo thừa hiểu rằng, tuy bọn họ đã thề nguyện đi theo hắn, nhưng nếu không phải có lí do khởi nghĩa thích đáng thì chẳng có gì đảm bảo họ sẽ đi theo Vi Hạo để gây thêm đoạ đày cho con dân Thiên Minh. Hay nói cách khác, Vi Hạo hiểu rõ, trong Ngũ Thượng tướng của hắn, chỉ có Lâm Uyên và Thiên Việt là sẵn sàng ủng hộ hắn vô điều kiện. Chính vì thế, các kế hoạch tiếp tay gây rối của Vi Hạo đối với kinh kỳ, bọn họ đều chẳng biết chút gì, chỉ chăm chăm đổ lỗi vào vị vua trẻ tàn bạo kia, nguyện ý đi theo Vi Hạo để đòi lại công bằng cho người dân. Đây là kết quả mà Vi Hạo muốn nhìn thấy nhất, một cú lừa lớn chỉ thật sự thành công, khi ngay chính cả người thân cận nhất của mình cũng không nhận ra được.
Sau khi tiếp đãi bọn họ xong rồi, Vi Hạo mệt mỏi quay trở về phòng ngủ của mình. Đã bốn tháng rồi mà Thiên Việt vẫn thế, nằm bất động trên chiếc giường gỗ. Vết thương ngoài da đều được Vi Hạo cẩn thận chăm sóc, dùng tất cả dược liệu tốt nhất mà mình có được. Chính vì thế mà những vết thương về cơ bản đã lặn mất không còn bao nhiêu vết nữa, chỉ còn lại vài vệt mờ mờ ở những vị trí bị thương nặng nhất.
Suốt mấy tháng nay, Vi Hạo cả ngày trời đều bận rộn với hàng tá những chuyện ở quân doanh, từ việc sắp xếp trận hình, chuẩn bị kế hoạch, kiểm tra quân lương, kiểm soát tình hình khí giới đều tự mình xem xét qua không biết bao nhiêu lần. Hắn không muốn xảy ra bất kì một sai sót nào, vì hắn hiểu, sai sót lần này sẽ chỉ dẫn đến cái chết. Cường độ làm việc của Vi Hạo kinh khủng đến mức ai nhìn vào cũng thấy lo lắng.
Người làm trong phủ vốn phải thức dậy từ canh tư, nhưng khi bọn họ mở mắt ra thì đã thấy Vương gia đã thức dậy từ bao giờ để luyện tập cung kiếm. Vừa dùng bữa xong đã vội vàng tới quân doanh mãi tới tận đầu giờ Tuất mới trở về. Vừa về đến nhà thì chong đèn đọc sách đến tận khuya rồi mới nghỉ ngơi khoảng một hai canh rồi lại tiếp tục một ngày mới.
Dường như chẳng có một điều gì có thể khiến Vương gia quan tâm đến ngoài chuyện quân vụ, lương thảo và tình hình mùa màng của bách tính. Ngoại trừ một người, Ninh Tướng quân.
Thông thường, Vương gia trước khi dùng điểm tâm sẽ tự mình lau rửa người cho Tướng quân rồi mới dùng bữa sáng. Dùng bữa xong lại ôm cậu ra ngoài phơi nắng một lát để tránh ở trong phòng lâu mà thiếu khí. Vừa ôm trong lòng vừa hôn lên mái tóc của người kia, thương tiếc mà ân cần. Trước khi rời khỏi phủ cũng phải hôn Tướng quân vài bận, xoa tay xoa chân cho cậu vài lần rồi mới đi. Đến giữa trưa thì lại một lần nữa trở về giúp cậu thay thuốc, lau người để tránh mồ hôi ẩm tụ quá nhiều mà sinh bệnh. Gần đây trời Tây Bắc vào hè, mỗi giữa trưa nắng chói chang, người ta thấy Vương gia bỏ cả bữa trưa, cưỡi ngựa chạy một quãng đường xa đến non nửa canh giờ, đến tận giường Ninh Tướng quân cầm quạt để ru cậu ngủ yên. Dù ai chẳng biết người đã bất tỉnh như vậy thì sẽ không rõ nóng lạnh, làm gì có chuyện thấy khó chịu hay không. Nhưng chưa một ngày nào bọn họ thấy Vương gia ngừng việc quạt mát cho Tướng quân cả. Chưa một ngày nào.
Đến tối khuya, khi vừa quay về nhà, điều đầu tiên mà Vương gia làm là tự mình rửa tay sạch sẽ, sau đó dùng tinh dầu xoa bóp tay chân cho Ninh Tướng quân, giúp cậu cử động cơ thể cứng ngắc lâu ngày vì nằm trên giường. Vất vả một hồi lâu, Vương gia mới đặt Tướng quân nằm lại trong chăn, nâng từng bàn chân của cậu ấy lên mà hôn từng ngón một, càng hôn chỉ càng thấy thâm tình. Rất nhiều nữ tì hay nô tài đem bữa tối, hoặc tướng lĩnh giữa đêm cầu kiến đều nhìn thấy cảnh tượng này. Ai chẳng biết hôn lên đầu ngón chân là biểu hiện rõ nét của sự sùng bái, trân trọng đối phương kia chứ. Một Ninh Thiên Việt lặng lẽ nằm im như thế lại có thể khiến Vương gia yêu thương như vậy, chẳng ngại mặt mũi mà lo lắng từng chút một cho cậu. Suốt bốn tháng nay, bọn họ chẳng hề động tay vào việc chăm sóc Thiên Việt, mọi thứ đều do một tay Vi Hạo lo liệu tất cả.
Sau bốn tháng rồi, đây là lần hiếm hoi hắn có dịp về nhà vào buổi chiều. Vi Hạo mở tiệc khoản đãi người khác, bản thân mình lại chỉ hớp vào giọt lấy lệ. Hắn vẫn nhớ trước đây Thiên Việt không uống được rượu, cũng không thật sự thích hắn uống rượu quá nhiều. Cậu chẳng bao giờ nói ra điều này, nhưng hắn tự mình hiểu hết, cũng hạn chế uống rượu đến mức tối đa. Trừ khi có đại tiệc quan trọng, Vi Hạo hầu như không còn uống rượu nữa.
A Tử thấy Vi Hạo đã về, nhún chân hành lễ với hắn, cung kính hỏi, "Vương gia, hôm nay ngài có muốn giúp Ninh Tướng quân gội đầu không ạ?"
Vi Hạo cúi xuống, dùng bàn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Thiên Việt, nghĩ đến lần cuối gội đầu cho cậu đã là tuần trước rồi, gật đầu đồng ý, "Đem nước hà thủ ô với bồ kết lại đây đi. Bản Vương tự làm là được."
A Tử dạ một tiếng rồi lui ra đi đun nước gội, tầm nửa khắc sau đã bưng chậu nước nghi ngút khói đặt cạnh mộc đũng rồi lui ra ngoài.
Vi Hạo nhìn A Tử khép lại cửa phòng, luồn tay xuống bồng Thiên Việt lên tay mình, đẩy cửa đi thẳng ra ôn tuyền phía sau, ngồi xuống trên thành hồ, thành thục giúp cậu cởi bỏ lớp áo, đặt ngồi cẩn thận xuống dưới ôn tuyền để cậu ngâm mình một lát rồi quay lại phòng bưng chậu nước gội đến.
Vi Hạo đặt chậu nước xuống, ngồi trên thành hồ phía sau lưng cậu, xắn tay áo rồi cầm lấy gáo nước nhỏ đổ nước từ từ lên mái tóc của Thiên Việt. Năm ngón tay thon dài trắng nõn của hắn luồn vào bên trong suối tóc mềm mượt của cậu, vuốt ve cẩn thận từng lọn tóc để dược liệu thấm đều lên mái tóc cậu. Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế cho đến khi chậu nước đã cạn tới đáy thì dừng lại.
Ngón tay hắn đặt lên đầu cậu, dùng ngón tay cào thật nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại xoa ấn hai bên thái dương cho Thiên Việt, vừa làm vừa trò chuyện, "Việt nhi, chủ nhân đã nhìn ra được cốt lõi bên trong của Bát Quái trận rồi, có thể vận dụng linh hoạt nó trong nhiều trường hợp. Không phải ngày trước em bảo em rất muốn cùng ta nghiên cứu Bát Quái trận sao? Ta đã hiểu ra rồi, tỉnh dậy đi rồi chủ nhân nói cho em nghe nhé?"
"Gần đây ta có đi thăm người dân Sát Diệp nhập tịch vào Tây Bắc, bọn họ hỏi về em rất nhiều. Khi nghe nói em bị bất tỉnh, họ đã rất buồn đó. Có vài người trước đây được em giúp đỡ nói với ta rằng họ muốn gặp em. Em có muốn gặp không? Chủ nhân đưa em đi nhé? Có cô bé còn nhờ ta gửi sữa ngựa cho em, mau tỉnh dậy mà uống đi. Không thì lại hỏng mất đấy, tiếc lắm."
"Em này, dạo gần đây ta không ăn uống ngon miệng được, ăn một miếng là nghĩ đến em. Ta nhớ em thích ăn thịt nướng lắm, mỗi lần ăn đều ăn rất nhiều, có khi còn cười tít cả mắt. Vậy mà em lại ghét nhất là ăn thịt mỡ, thịt nhiều mỡ một chút là đã nhíu mày rồi. Nhưng lúc nào em cũng để dành phần nhiều nạc cho chủ nhân cả. Sau đó ta dặn trù phòng không được thêm thịt mỡ vào đồ ăn của em nữa, em biết không nhỉ? Thật ra chủ nhân thích ăn thịt mỡ hơn cơ, nhưng từ ngày biết em ghét nó, ta không ăn nữa rồi. Em tỉnh dậy bồi ta ăn cơm đi, không có em chủ nhân ăn không vô. Em nỡ nhìn ta bệnh như vậy mà không lo à?"
Đáp lại hắn chỉ là sự im lặng vô tận....
Vi Hạo dường như vẫn không có ý định dừng lại câu chuyện của mình, hắn lấy gáo múc nước sạch lên gội sạch nước hà thủ ô và bồ kết cho Thiên Việt. Một tay hắn cầm gáo nước, một tay lại giúp cậu ngửa cổ về sau một chút để nước không chảy vào trong mắt. Vài ngón tay khẽ mân mê mái tóc cậu, hắn nói, "Ngày ta mới cứu em về, những tên kia hành hạ em đến mức tóc cũng xơ xác, vài chỗ còn rụng đi. Mấy tháng mùa đông ta sợ em lạnh, vừa gội đầu cho em xong thì ta phải ngồi cả buổi lau tóc cho em. Bây giờ em nhìn xem, tóc đã dài như thế này rồi, còn dày hơn cả lúc trước. Sao em còn không chịu tỉnh nữa?"
Hơi nóng từ hồ nước phả lên mặt Vi Hạo, mùi bồ kết từ mái tóc người yêu phủ lên mũi hắn mà mơn trớn, nhưng người hắn yêu thì lại không đáp lời nào. Cậu nằm lặng im trong vòng tay hắn, đôi mắt nhắm nghiền yên tĩnh, để mặt cho chủ nhân của cậu một mình nói chuyện. Vi Hạo nhìn cậu nằm trong lòng mình, dùng khăn bông cuốn cậu lại cẩn thận rồi mới ẵm ra ngoài. Thay đồ cho cậu xong rồi, hắn nằm xuống bên cạnh cậu, vùi mặt vào hõm vai Thiên Việt, thủ thỉ, "Em vẫn còn giận chủ nhân đến trễ quá làm em chịu đau sao? Nếu tức giận thì ngồi dậy đánh mắng ta đi, chủ nhân đều chấp nhận hết. Đặc quyền tốt như vậy rồi mà còn không chịu mở mắt sao? Xin em đấy.... nhìn ta đi mà...."
Đột nhiên bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa thật nhẹ nhàng, giọng của Vi Dương rụt rè vang lên qua lớp cửa, "Hoàng huynh, đệ vào được không?"
"Vào đi." Vi Hạo ngồi thẳng người dậy, vuốt phẳng lớp áo nhăn nhúm rồi bước ra phía trước tấm bình phong. Hắn nhìn thấy đệ đệ mình xuân phong phơi phới bước vào, ánh mắt lấp lánh niềm vui khi sắp được cùng người trong mộng tay ấp gối kề, miễn cưỡng cười hỏi, "Chuyện gì?"
Vi Dương nhìn đại ca của mình ánh mắt trũng sâu lại có thêm quầng thâm dưới mắt thì cứng cả họng, râu mọc lún phún cũng chẳng thèm cạo đi. Vốn dĩ đang vui vẻ, nhưng nhìn dáng vẻ đại ca của mình tiều tuỵ như thế, y không đành lòng nói tiếp. Suốt bốn tháng nay, đại ca của y chỉ cần bước ra khỏi cửa đều là dáng vẻ tiều tuỵ này, nếu không phải lúc hắn ở thao trường cùng binh lính tập luyện, đôi mắt vẫn hiện lên vẻ tinh tường linh động, người khác còn tưởng rằng Tây Bắc Vương sắp đổ gục đến nơi. Vi Dương nhìn thấy đại ca mình tàn tạ như vậy, hỏi hắn, "Thiên Việt vẫn chưa tỉnh sao?"
"Vẫn chưa."
"Ca, ca cứ định như vậy mãi hay sao? Ca nhìn lại mình đi! Héo hon tàn tạ đến độ nào rồi? Huynh nhìn đi này." Vi Dương tức giận lôi Vi Hạo lại trước cái gương lớn trong phòng, để hắn nhìn kĩ dáng vẻ của mình lúc này. Vi Hạo nhìn bóng mình trong gương, lại nhìn Vi Dương nhảy chồm lên như cún con bị chọc giận, theo thói quen xoa xoa đầu y, bảo, "Ca