Tiếng chổi quét sàn sạt dưới mặt đất hoà cùng với bản nhạc rộn rã của chim chóc muôn loài, kéo Thiên Việt tỉnh dậy khỏi giấc ngủ êm ái của mình. Thiên Việt lười biếng khép chặt mắt, đưa tay huơ huơ sang chỗ nằm bên cạnh, ngạc nhiên khi thấy chỗ nằm bên cạnh lạnh ngắt. Cậu mở mắt ra nhìn mới biết được, vật mà cậu đang ôm không phải là cánh tay người kia mà là gối ôm. Người kia đi đâu mất rồi? Không phải đã hứa sẽ dạy cậu viết chữ sao? Thiên Việt bật người dậy định bụng sẽ đi tìm hắn. Ai mà ngờ bật dậy đột ngột khiến cậu bị váng cả đầu, nên ngồi sững lại một chỗ chờ lui bớt đi. Đúng lúc này, Vi Hạo đã kịp từ phòng bếp trở về. Hắn thấy cậu ngồi đờ ra như thế bèn tiến lại hỏi, "Cục cưng dậy rồi à? Làm sao thế?"
"Đau đầu..." Thiên Việt méo xệch miệng than thở, đầu cậu cứ ong ong lên ấy. Vi Hạo biết đây là hiện tượng máu không lưu thông kịp thời, vì đột ngột bật dậy vào lúc mới tỉnh giấc sẽ làm cơ thể không kịp chuyển đổi từ trạng thái ức chế sang hưng phấn. Hắn cười cười xoa hai lòng bàn tay mình vào nhau để làm ấm một chút, rồi mới vươn tay về phía cậu, giúp cậu xoa ấn hai bên thái dương, vùng xoa đầu và ở cổ. Vi Hạo sử dụng lực đạo vô cùng thích hợp, dù nặng hay nhẹ thì đều vô cùng thoải mái, làm cho Thiên Việt thấy thoải mái cực kì, nhắm mắt lại suиɠ sướиɠ hưởng thụ.
Vi Hạo nhìn dáng vẻ lười biếng của cậu thì bật cười, kiên nhẫn đưa tay xoa bóp cho cậu thêm một lúc nữa. Vi Hạo bỗng nhớ lại nguyên nhân vì sao cứ mỗi lần hai người ngủ chung là hắn phải ôm chặt lấy cậu. Thiên Việt có một thói quen xấu, cứ hễ mở mắt ra là bật dậy ngay, chẳng kịp biết trời trăng gì. Làm thế thì chẳng những chẳng được lợi ích gì còn làm cho đầu óc ong lên vì đau đớn, để lâu dần không tốt cho sức khoẻ xíu nào. Vi Hạo biết thế nên đi từ khuyên nhủ nhẹ nhàng cho đến doạ nạt, mà cậu vẫn chẳng chừa được cái tật ấy. Cuối cùng, hắn quyết định cứ hễ Thiên Việt đi ngủ là mình sẽ ôm cậu ngủ cùng, dùng tay mình chặn cậu lại. Về sau, mỗi khi Thiên Việt thức giấc, vì sợ làm phiền hắn nên sẽ ngồi dậy vô cùng nhẹ nhàng, cũng không bị đau đầu nữa. Lâu dần thành quen, chỉ cần đêm trước hắn ngủ với cậu thì hôm sau cậu sẽ không bật dậy nữa.
Nhưng mà hôm nay, có lẽ việc mất trí nhớ khiến cậu chẳng nhớ rõ những thói quen hay kí ức lúc xưa, mới lặp lại câu chuyện này. Hắn thở dài thườn thượt, tỉnh lại rồi thì cứ như đứa trẻ con, đã hiền lành rồi còn cứ hay ngơ ngẩn. Nhỡ hắn có chuyện phải đi đâu mất, không khéo lại bị bắt nạt.
Hắn ngồi xổm xoa bóp một hồi, cảm thấy chân mình cũng tê chết đi được, mà Thiên Việt thì vẫn đang tận hưởng từng hành động lặp đi lặp lại của hắn. Vi Hạo còn định nuông chiều cục cưng thêm một lát, nhưng mà ngồi nữa thì cả thuốc, cả cháo đều nguội ngắt mất. Mà thuốc càng nguội càng đắng, hôm qua còn nóng mà đã vừa uống vừa mếu cả mồm, nay chờ lạnh mới uống chắc Thiên Việt ngã vật ra mất. Hắn nghĩ đến đó liền hạ tay xuống, dỗ dành bảo, "Hết đau đầu chưa?"
"Dạ rồi ạ." Thiên Việt gật đầu bảo, mắt vẫn còn nhìn về tay hắn ra điều tiếc nuối lắm. Vi Hạo nhìn thấy ánh mắt tiếc rẻ ấy thì bật cười, đưa tay xoa xoa mặt cậu, ôn thanh bảo, "Ngoan, hôm khác lại xoa xoa cho em. Nhưng mà lúc mới ngủ dậy thì ngồi từ từ thôi, không được bật lên nữa. Đau đầu lắm đấy. Hiểu chưa?"
"Dạ." Vẫn cái dáng vẻ ngoan ngoãn ấy, cậu luôn tuân theo mọi yêu cầu của hắn, dù là trước đây hay bây giờ. Thiên Việt của hắn vừa ngoan lại vừa giỏi, sao ông trời cứ nỡ bạc đãi cậu thế? Hoả Phượng kiếm từ ngày Thiên Việt tỉnh dậy cũng chỉ im lìm nằm ở một góc, đìu hiu nhìn chủ nhân của mình phát ra những thanh âm câm lặng. Nó biết, nó đã không được cùng cậu ra chiến trường nữa rồi.
"Qua đây, bản Vương lau mặt cho nào." Hắn tự mình cầm cái khăn bông lên ân cần lau mặt cho Thiên Việt, động tác nhẹ nhàng như thể đang nâng niu một bông hoa vậy. Thiên Việt ngẩn người nhìn hắn, cậu cảm thấy như mình đang dần thả lỏng nhiều hơn khi ở cạnh người này. Dường như hắn hiểu rõ cậu cần gì, và trân trọng cậu với tất cả những dịu dàng mà hắn có. Cánh tay Vi Hạo chợt khựng lại khi nhìn thấy ánh mắt ngây ngây của cậu, vắt chiếc khăn lên thau đồng, hắn bồng cậu đứng lên đi thẳng về phía bàn.
Khuôn mặt đang tươi tắn của Thiên Việt ngay lập tức méo lại khi nhìn thấy chén thuốc đen ngòm trên bàn. Cậu uất ức nhìn hắn, mặt mũi méo xệch, miệng trễ xuống nắm bàn tay hắn giật giật như làm nũng. Vi Hạo cầm chén thuốc trên tay mình, đút một muỗng đưa tới cho cậu, "Uống đi. Ta cho chút đường vào rồi, không đắng lắm đâu."
Thiên Việt đơ mặt nhìn hắn, vai thõng xuống ủ rũ, miễn cưỡng há miệng ra ngậm muỗng thuốc vào trong miệng. Cũng không đắng lắm... Nhưng cậu vẫn ghét chết đi được! Mùi thuốc khó chịu quá! Thiên Việt định phản đối việc bắt ép cậu uống thuốc này, nhưng chợt tới cái mông bị đánh hôm qua, liền rụt rụt cổ ngoan ngoãn há miệng uống từng hớp một.
Cậu cứ tưởng việc uống thuốc của mình sẽ trôi qua đầy đau khổ như vậy, nhưng Vi Hạo lại khiến cậu chẳng thể nhớ nổi vị thuốc đắng như thế nào nữa. Đến khi chén thuốc uống đến hơn nửa, hắn đặt chén thuốc xuống bàn rồi đột ngột ẵm cậu ngồi lên đùi mình. Thiên Việt nhìn hắn, giãy giụa định đứng dậy thì bị hắn vỗ nhẹ vào mông một cái liền co rúm lại. Thiên Việt nhìn hắn ngây ngốc, không biết hắn định làm gì.
Vi Hạo bưng bát thuốc lên, vừa giữ cậu ngồi vững trên đùi mình, vừa dùng muỗng đút thuốc cho cậu. Hắn cười hỏi "Muốn biết làm cách nào để giảm đắng không?"
"Không ạ."
"Đây này, để ta chỉ cho em nha." Vi Hạo kết thúc câu nói của mình bằng một nụ cười nom như đang che giấu những ý định xấu xa nào đấy, nó lộ rõ đến nỗi Thiên Việt cũng thấy rùng mình. Nhưng cậu còn chẳng kịp phản kháng lại thì môi mình đã bị hắn áp lên. Nhiệt độ nóng ấm lại mềm mại bất ngờ khiến Thiên Việt cứng đơ cả người, mở to mắt nhìn hắn mà một lời cũng không thốt ra được. Vi Hạo cũng chẳng bình luận gì sau nụ hôn đột ngột ấy của mình, chỉ nở nụ cười đầy vui vẻ hứng thú khi ngắm nhìn khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ ửng của cậu. Cứ như thế, suốt quá trình đút cậu nửa bát thuốc còn lại, cậu cứ uống một muỗng thì hắn hôn cậu một cái. Khi thì má, khi thì trán, khi thì lại nằm ngay vành tai, lúc lại chạm lên cái cổ gầy nhỏ, mà nhiều nhất lại cứ nhằm ở môi mà áp lên. Những nụ hôn cứ vụn vặt chạm lên từng tấc da thịt khiến Thiên Việt ngại đến mức cả người đều đỏ ửng như tôm luộc, ngồi im thít trên đùi hắn. Hắn thấy cậu chẳng phản kháng lại, được đà mà hôn tới hôn tấp, cứ hôn lại hôn một hồi thì Thiên Việt cũng chẳng còn nhớ đến vị đắng của chén thuốc nỗi nữa.
Chén thuốc vừa cạn đáy thì Thiên Việt mới hoàn hồn lại được, ngay lập tức nhảy bật ra khỏi đùi hắn, lùi sát về phía cửa rồi chỉ thẳng tay vào mặt hắn, giọng run run, "Người... người... sao lại...?"
Ai mà ngờ người kia chẳng những không tỏ vẻ ngại ngùng hối lỗi gì, còn bước sấn tới chống tay sang hai bên đầu cậu, nở một nụ cười thoả mãn, "Ái thê của ta, ta muốn hôn sao thì hôn thế thôi! Không thích sao lại không cản lại?"
Thiên Việt bị hắn đè sát vào tường, tim tự nhiên lại đập mạnh lên, mặt đỏ lựng như muốn nhỏ ra máu vậy, cậu biết mình hồi hộp, trong tim cũng có chút rung động rồi. Nhưng tự nhiên Thiên Việt lại nhớ vài lời của nữ tì hôm qua quét sân ở trước cửa, nàng bảo với bạn của nàng rằng, "Ngươi có thích tên đó cũng phải giữ giá lại chút, đàn ông thích chinh phục, ngươi dễ thích hắn quá thì mau chán lắm. Hắn sẽ bỏ ngươi đấy." Sau đó, cậu lại vô tình nghe được vài lời bàn tán xôn xao của những người khác về hắn. Đại đa số trong những lời bàn tán ấy đều thể hiện mong muốn có được Vi Hạo của những người khác. Còn có một lời cậu vô tình nghe được rằng, Hoàng thượng đã cử người đưa thêm thị thiếp đến cho Vương gia, nghe nói ai nấy đều xinh đẹp và là con nhà gia thế.
Thiên Việt nhìn hắn chằm chằm, trong thâm tâm cậu tự hiểu so với bất kì nam nhân nào mà nữ tì hôm qua thích, Vi Hạo đều hơn hẳn. Hắn rất đẹp, từng đường từng nét đều sắc sảo cân xứng. Cơ ngơi của hắn lại vô cùng lộng lẫy to lớn. Mà hẳn hắn cũng là người có chức quyền to lắm, cậu có thể cảm nhận được khí chất cao ngạo từ hắn, và cả thái độ kính nể và tôn trọng tột cùng của những người trong phủ khi hắn đi ngang qua. Một người hoàn hảo như thế, lại sắp có người hầu kẻ hạ xinh đẹp đến hầu tẩm, hắn có còn thích một người vừa câm, vừa xấu xí lại ốm yếu, còn không có gia thế như cậu không? Thiên Việt tự nhiên thấy tủi thân quá chừng, nước mắt cũng muốn ứa ra, nên bao lời thú nhận tình cảm cũng nói không được, chỉ đành chống chế một cách yếu ớt, "Tại người vỗ mông em... em sợ bị đánh..."
Ngay lúc ấy, đôi mắt đang ngập tràn trong niềm vui của Vi Hạo lại sa sầm hẳn xuống, hai bàn tay cũng nhấc lên khỏi cánh cửa, còn khẽ giơ lên cao. Thiên Việt sợ đến rụt cả người lại, hắn định tát cậu đấy à?
Một bàn tay dịu dàng vén mái tóc cậu, cậu len lén mở mắt ra thì thấy hắn buồn thiu nhìn cậu, cười khổ, "Lần sau không thích gì thì cứ từ chối, vi phu sẽ không đánh em. Trừ chuyện hại đến sức khoẻ ra, ta đều sẽ đáp ứng hết mọi yêu cầu của em. Em là bảo bối quý giá nhất của ta, ta sẽ không dễ dàng đánh mắng em vô tội vạ đâu. Đừng sợ ta như thế, được không?"
"Phu quân..." Thiên Việt thấy cổ họng mình đắng nghét, nhìn hắn khổ sở như thế cậu cũng không kìm được mà thấy đau lòng quá đỗi.... Nhưng cậu không biết phải làm sao hết, cậu không biết cách dỗ dành hắn như thế nào cho phải. Thiên Việt trở nên lúng ta lúng túng, trong đầu lại nghĩ đến ánh mắt vui vẻ khi hắn hôn mình, nghĩ một chặp liền nhón chân lên hôn nhẹ vào má hắn một cái rồi đỏ lựng mặt lùi về phía sau, lắp bắp giải thích, "Em bị ngã... không phải hôn... ngã... là ngã vào..."
Vi Hạo nhìn cậu rối trí đứng giải thích muốn líu cả lưỡi, thầm nghĩ, chẳng có ai ngã mà lại nhón chân lên rồi ấn miệng vào má người khác như vậy hết, lại còn quên cả giao hẹn sẽ chỉ kêu hắn là "chủ nhân", vừa mở miệng đã gọi phu quân rồi nữa. Nhưng hắn biết cậu ngại nên không trêu chọc gì thêm, trêu xong đến cả hai tiếng chủ nhân sợ rằng cậu cũng không gọi nữa mất. Cười trộm một đỗi rồi nắm tay cậu kéo sang bàn ăn, cười bảo, "Ừ, là ngã thôi. Ăn sáng đi, ta nấu đấy, ăn xem vừa miệng không?"
Thiên Việt ngoan ngoãn ngồi ăn cháo trong cái bát nhỏ, vừa ăn vừa tấm tắc khen liên tục khiến Vi Hạo vui đến mức bỏ dở cả việc ăn uống của mình mà ngồi chống cằm nhìn bảo bối ăn sạch sành sanh. Cậu ăn xong rồi mới ngại ngùng chỉ vào nồi cháo nhỏ còn đặt trên bàn, rụt rè hỏi, "Em... ăn thêm được không?"
"Cho em hết đấy, ăn đi."
"Người không ăn ạ?"
"Lúc nãy ta đã ăn trước rồi. Ăn đi." Vi Hạo múc thêm một chén cháo đầy ắp cho cậu, rồi đưa sang. Thực ra hắn chưa kịp ăn gì đâu, nhưng hắn biết Thiên Việt lại nổi cơn thèm ăn rồi, có vét sạch nồi chắc cũng không thoả mãn được nên hắn cũng đành thôi việc ăn uống lại, nhường hết cho cục cưng nhà mình ăn cho đã miệng. Cuối cùng, cả một nồi cháo nhỏ đầy ắp bị Thiên Việt vét sạch sẽ đến mức cái bụng cũng độn thành một cục tròn nho nhỏ ở sau lớp áo dài, cười tươi đến là thoả mãn nói cảm ơn hắn ríu rít.
"Đi dạo một lát đi rồi vào đây, ta dạy em viết chữ. Được không?" Vi Hạo đứng dậy kéo kéo tay cậu, nhưng Thiên Việt rõ ràng là không muốn đi cho lắm. Cái bụng tròn tròn căng căng khiến cậu lười chết đi được, bèn dùng khẩu hình miệng nũng nịu hỏi hắn, "Viết chữ xong rồi đi được không?"
"Không, ăn xong mà ngồi viết chữ liền sẽ rất có hại cho bao tử. Ngoan, đứng dậy đi dạo một chút nào."
Thiên Việt nhìn hắn dịu dàng dỗ dành mình như thế, lòng cũng nhũn thành mớ bọt mềm nhũn, ngay lập tức đứng dậy theo hắn đi ra ngoài. Hắn nắm lấy tay cậu dắt cậu đi vài nơi đẹp đẽ trong Vương phủ, đôi khi lại bâng quơ vài chuyện trước đây, khung cảnh hoà hợp đến mức khiến những người hầu đang quét tước khắp nơi cũng thấy ghen tị.
Tướng quân vừa tỉnh dậy, Vương gia đã không ra thao trường nữa mà ở nhà dắt Tướng quân đi dạo, sáng sớm còn thức dậy sớm hơn cả bọn họ xào nấu cả một buổi sáng. Chuyện Thiên Việt bị câm, chỉ cần một ngày là ai ai cũng biết. Nhưng bọn họ không ngờ là sau khi người kia trở thành một phế nhân, Vương gia vẫn có thể kiên nhẫn dịu dàng như thế. Thiên Việt đi vài bước thì chân đau quá nên đành phải đứng lại, Vương gia liền ngồi xổm tại chỗ giúp cậu xoa bóp một chút, không hề để ý đến ánh mắt của người ngoài nhìn vào. Bọn họ còn thấy Thiên Việt chỉ tay vào khắp nơi, miệng cứ mấp máy cái gì đó, rõ ràng không hề nói được tiếng nào. Nhưng Vương gia chẳng những không thấy phiền mà còn đứng lại giải thích rất cặn kẽ tận tình, còn tiếp chuyện liên tục nữa. Giống như toàn bộ thế giới trong mắt ngài ấy chỉ còn một mình Thiên Việt vậy.
Đợi bóng Vi Hạo đi khuất rồi, bọn họ mới bắt đầu xì xầm bàn tán. Những nữ tì bắt đầu mơ mộng về việc tìm được một người yêu mình như Vương gia, có kẻ lại táo bạo hơn muốn cùng Vi Hạo sánh đôi sánh bước. Còn lớn giọng chê bai Thiên Việt đã là kẻ vừa câm vừa bệnh tật, chẳng mấy chốc Vương gia sẽ chán thôi. Một số khác lại phỉ báng Thiên Việt bằng những lời lẽ thoá mạ, bảo rằng cậu chỉ cần mở chân hầu hạ Vi Hạo thì Vi Hạo sẽ thường xuyên lui tới thôi, món đồ