Vi Hạo nằm nghiêng người quạt cho Thiên Việt cũng non nửa canh giờ, nhưng trời thì càng lúc càng nóng, hắn quạt muốn gãy cả tay rồi mà người Thiên Việt vẫn ướt dầm dề mồ hôi. Nhưng mà hắn biết, Thiên Việt cứ càng nóng lại càng không muốn dậy, ngủ càng say như chết. Ngược lại thì mỗi khi trời lạnh, bé con nhà hắn lại cứ như đồ tăng động, chạy nhảy không biết mệt là gì, nằm mãi trên giường cũng không ngủ được. Người gì đâu mà ngược đời lạ lùng.
Ngày trước, thường thì Thiên Việt ngủ trưa chưa đến nửa canh giờ là đã tỉnh, lăng xăng chạy khắp nơi phụ hắn giải quyết việc quân. Bây giờ xem kìa, đã hơn nửa canh giờ rồi vẫn còn nằm phơi bụng ra ngủ khì, miệng còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Quả nhiên là khác xưa nhiều thật nhỉ?
Hắn bỗng thấy mình như một cụ già đã sống qua non nửa đời người, cứ ngồi hồi tưởng mãi những chuyện xưa kia, trong vô thức lại so sánh Thiên Việt của ngày ấy và bây giờ. Thiên Việt của lúc trước lúc nào cũng uy phong thần vũ, hành xử quyết đoán, tâm tư cẩn thận, lại rất giỏi cán đán việc nước, là trợ thủ đắc lực mà Vi Hạo tự hào nhất, cũng là nô ɭệ hầu giường mà hắn ưng ý nhất. Nhưng cũng vô cùng tự ti trong chuyện tình cảm, lại rụt rè chừng mực. Cậu của bây giờ thì khác, ngây thơ khờ khạo, vẫn rụt rè đấy nhưng ít chừng mực hơn, vô tư hơn nhiều lại quấn người hơn, giống một đứa nhỏ ngây thơ năm nào. Thật ra Thiên Việt có là kiểu người nào, hắn đều không quan tâm. Miễn người đó là Thiên Việt, thì hắn sẵn sàng dành cho cậu hết tất cả tình yêu của hắn.
Nhưng xem chừng một mình hắn cứ ngồi đây quạt lại quạt cũng không giúp cậu đỡ nóng hơn chút nào, mồ hôi chảy ra làm quần áo dính sát vào người thế kia kiểu gì cũng sẽ bị cảm. Thể chất của Thiên Việt vốn rất đặc biệt, vô cùng dễ đổ mồ hôi, chịu lạnh không tốt. Trước đây bắt cậu luyện tập thể lực rất nhiều, lại hỗ trợ việc rèn luyện nội lực bên trong mới khiến mọi thứ ổn hơn. Nhưng bây giờ cơ thể cậu suy nhược, nội lực cũng không còn bao nhiêu, cậu lại chẳng còn nhớ cách điều khiển chúng nên tình hình chẳng cải thiện được gì. Mấy ngày sau chắc phải thường xuyên ở cạnh canh nhóc con ngủ, nếu không nóng thế này thì có mê ngủ đến mấy chắc cũng chịu không nổi.
Hắn gọi với ra cửa bảo A Tử đem hai chậu băng lạnh vào đặt ở gần giường một chút cùng với bộ đồ ngủ, rồi cẩn thận nhấc Thiên Việt lên để cậu nằm gần chậu băng cho bớt nóng, bản thân thì nằm ở phía bên trong. Kể ra hắn cũng thấy nóng, nhưng mà thôi kệ đi vậy, dù gì hắn cũng đang thức, nóng một chút cũng được, bảo bối ngủ ngon mới là quan trọng.
Nhận lấy bộ quần áo từ tay A Tử, hắn ra lệnh cho nàng xoay mặt sang chỗ khác, tự mình giúp cậu thay bộ quần áo mới. Đợi đến khi hắn thay xong thì đưa bộ quần áo sũng nước cho nàng rồi nhanh chóng đuổi người ra ngoài. Thay được bộ quần áo ẩm ướt dính trên người xong, dường như Thiên Việt cũng thấy thoải mái hơn nên cũng không còn cựa quậy nữa, an tĩnh nằm ngủ rất ngoan, trong lúc vô thức cũng bất chấp cả cái nóng bức kinh khủng của khí trời Tây Bắc mà nằm thật sát vào người hắn, cuộn lại như mèo con. Tư thế này vừa là thói quen, nhưng cũng vừa là bản năng luôn rúc sát vào người hắn bất chấp khí hậu có ra sao của Thiên Việt. Hương thơm của người yêu vấn vít nơi chóp mũi làm Vi Hạo thấy lòng mình thư thái đến lạ, hắn hi vọng cuộc sống sau này của hai người đều thế này, quấn quít nên nhau, hắn có thể đút cậu ăn, dạy cậu viết chữ, đọc sách, trưa có thể quạt mát cho cậu, tối lại cùng nhau ngủ một giấc thật say. Dù là mở mắt hay nhắm mắt, luôn có Thiên Việt bên cạnh, như thế cũng đủ làm hắn mãn nguyện rồi.
Hắn yêu chiều nhìn người đang nép gọn trong lòng mình, cẩn thận đặt lên trán cậu một nụ hôn dịu dàng. Dường như cảm nhận được động tác của hắn, Thiên Việt hơi nhoài người về phía trước, ấn trán mình dính sát vào miệng hắn hơn, làm Vi Hạo phải bật cười khe khẽ.
Ngay lúc hắn vừa định nằm xuống để chợp mắt một lát thì Vi Dương lại đẩy tung cửa phòng hắn mà xông vào, miệng gào lên, "Đại ca! Huynh đâu rồi? Giờ này huynh còn ngủ nữa hả?"
Thiên Việt bị tiếng thét chói tai này làm giật mình, mở choàng mắt theo bản năng định bật dậy thì đã bị Vi Hạo nhanh tay đè lại, "Đừng bật mạnh như thế. Ngủ tiếp đi."
Vi Dương vừa xông ra sau tấm bình phong thì đã thấy Thiên Việt nằm trên giường, còn phu quân của cậu vẫn đang cầm cái quạt nhàn tản phe phẩy trong tay, khó chịu nhìn y như thể muốn gϊếŧ y đến nơi. Giọng hắn lộ hẳn ra sự cáu kỉnh hiếm thấy, "Việt nhi còn đang ngủ. Đệ ồn ào cái gì? Ra ngoài!"
Vi Dương trợn trừng mắt nhìn hắn, trông đại ca của y bây giờ có khác nào hôn quân bị mĩ nhân mê hoặc không? Cả một buổi sáng ngồi dạy mĩ nhân viết chữ, chiều đến cũng không ra thao trường mà nằm bẹp trong phòng hết quạt rồi dỗ. Bây giờ còn mắng cả hắn vì làm cho Thiên Việt tỉnh giấc? Đã quá giờ ngủ trưa được hai ba khắc rồi còn đâu? Vi Dương tức chết đi được. Đã thế Thiên Việt từ lúc y bước vào chỉ nằm im trên giường, đưa mắt nhìn y chằm chằm, chẳng hành lễ chào hỏi gì cả. Bỏ đi, người câm không thể nói chuyện! Không chấp! Nhưng nói trắng ra thì, Thiên Việt bây giờ được Vi Hạo nâng còn hơn trứng, hứng còn hơn hoa, dám mắng cậu một câu chắc đại ca nọc y ra đánh chết mất thôi.
Vi Dương cố lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng nói với đại ca mình, "Hoàng thượng cho người đem phần thưởng đến cho huynh, năm mĩ nhân, người nào người nấy đều là con nhà quyền quý, tài hoa có tiếng khắp nơi, xinh đẹp hút mắt." Nói xong còn cười toe toét, huynh dám mắng đệ à? Đệ xem huynh giải quyết chuyện này với thê tử nhà huynh thế nào!
Thiên Việt nghe xong chuyện này thì cả người cứng còng lại, mặt cũng tái hẳn đi. Cậu lo sợ những chuyện này sẽ xảy ra, lại không nghĩ nó đến nhanh như vậy... Cậu tỉnh lại được hai ngày, cũng chỉ mới được tận hưởng sự dịu dàng săn sóc này được hai ngày, cậu biết mình lỡ thích hắn quá nhanh, nhưng còn hắn thì sao? Thời gian ít ỏi như vậy, cậu chẳng dám khẳng định điều gì. Nhưng chỉ dựa việc người ta là con cái nhà quyền thế, lại xinh đẹp, còn có thể giúp hắn sinh con, còn giỏi giang, có thể cùng hắn đàm luận rất nhiều thứ. Trong khi đó cậu lại câm, không thể sinh con, không có quyền thế, nửa chữ cũng chẳng biết, tiếp thu lại chậm, cậu làm sao so được với người ta đây? Có khi nào hắn sẽ vứt bỏ cậu ngay lập tức không?
Vi Hạo cúi mặt nhìn cục cưng nằm im lìm trong lòng mình, cảm nhận từng thớ da thịt gầy ốm của cậu căng lên vì lo lắng, chỉ thấy thương ơi là thương. Lúc trước khó khăn lắm mới giúp cậu bỏ đi sự tự ti, bây giờ lại càng tự ti hơn trước, lại sợ đến mức chẳng dám nói gì, đến cả nhìn hắn cũng không dám. Vi Hạo nheo mắt nhìn tên đệ đệ trời đánh trước mặt, hướng ra cửa gọi, "Lâm Uyên, vào đây."
Lâm Uyên lúc này mới từ từ bước vào, cẩn trọng hành lễ rồi nói với Vương gia, "Bẩm Vương gia, xe ngựa của các nàng đã đến, đều ở bên ngoài chờ ngài ra tiếp đón. Ngài có ra không?"
Lúc này Thiên Việt đã lo lắng đến mức xoay nghiêng lại dùng tay siết lấy eo hắn, cậu biết cậu không có quyền bắt hắn nạp thiếp, cũng không dám ngăn cản. Nhưng cậu thật sự không muốn nhường hắn cho người khác, lại chẳng nói được tiếng nào, Vi Hạo không nhìn cậu thì cậu có nói gì cũng chẳng ai hiểu. Cái ôm của cậu cũng dần trở nên run rẩy, cứ vô thức rúc sát vào người hắn, cho cậu ôm một chút rồi đuổi đi cũng không muộn mà...
Vi Hạo biết cậu sợ hãi, cánh tay cũng thuận thế vòng qua ôm eo cậu kéo sát vào người mình, dịu dàng dỗ dành, "Không sao, đừng sợ." Vừa ngoan lại vừa nhát gan thế này, hắn không để cậu ở chung với đám nữ nhân khác đâu, trước đây đã hứa sẽ cưới mỗi cậu thì dù thế nào hắn vẫn sẽ làm được. Vi Hạo phẩy phẩy tay nói với Lâm Uyên, "Đưa các nàng trở về đi. Thay ta viết một bức thư nói với Hoàng thượng rằng, bản Vương đã lập lời thề độc, kiếp này chỉ có thể lấy một người duy nhất, không thể vi phạm được."
"Nhưng mà Vương gia, các nàng đi đến đâu rầm rộ đến đó, dù sao ai cũng biết các nàng là người của ngài, nếu bây giờ làm vậy cả đời sau của các nàng coi như bị huỷ bỏ mất. Ai lại chấp nhận lấy nữ nhân bị nhà chồng chối bỏ?" Lâm Uyên biết thừa Vương gia sẽ không để ai đụng đến quyền lợi của Thiên Việt, nhưng dù sao các nàng cũng không có tội gì, huỷ hoại thanh danh như vậy cũng quá tàn nhẫn. Số phận nữ nhân vốn đã bị xem nhẹ, ai chấp nhận được hai kiếp đèo bòng?
"Ta không quản được nhiều như vậy. Cùng lắm thì đi khắp nơi công bố là bản Vương đã thề độc rồi, vi phạm sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn."
Lâm Uyên với Vi Dương nhìn nhau, đều có chung một suy nghĩ rằng, lấy Thiên Việt thì ai mà đẻ cho? Chẳng phải sẽ tuyệt tử rồi hay sao? Có gì mà phải thề nữa? Nhưng đương nhiên họ không dám nói ra. Vi Dương cân nhắc một hồi, dùng một lí lẽ nom có vẻ chính đáng hơn, "Đại huynh, nhưng họ đều là con của trọng thần trong triều, huynh làm vậy sẽ đắc tội với họ đấy. Cái này, huynh nên suy xét một chút chứ?"
"Không xem xét gì cả. Đưa về đi." Vi Hạo chẳng quan tâm mấy chuyện này, đắc tội với đám đấy thì sao? Không đắc tội thì sao? Bây giờ triều đình loạn như một nồi cám lợn, nhân dân chẳng còn niềm tin vào triều đình quan lại, dù muốn dù không thì đất nước cũng phải đổi chủ. Hắn chỉ cần chờ thời điểm thích hợp thì sẽ khởi binh, lấy lòng ai đó cũng là điều chẳng cần thiết. Một đám hủ Nho ngu trung sẽ chẳng giúp hắn đâu. Trước sau gì cũng phải đánh trận, vậy thì chẳng có lí do gì hắn phải làm cục cưng của hắn chịu thiệt thòi hết.
Vi Dương với Lâm Uyên nhìn dáng vẻ chém đinh chặt sắt của hắn thì biết mình chẳng thuyết phục nổi, cố gắng nhìn Thiên Việt bằng ánh mắt cầu cứu. Thiên Việt nằm trong lòng hắn nghe mọi người nói chuyện, thấy hắn dứt khoát đuổi người như vậy thì thấy trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, người cũng không còn run rẩy nữa. Sau đó cậu quay đầu ra ngoài thì bắt được ánh mắt van xin thống thiết của hai người kia.
Bọn họ chỉ là thấy thương cảm, cũng lo lắng về sự đối địch công khai với quá nhiều thế lực này, nên mới muốn Vi Hạo thay đổi suy nghĩ. Đem về làm cảnh mà thôi, có ai ngờ Vi Hạo lại dứt khoát từ chối hết như thế cơ chứ? Mà lí do hắn từ chối thì lại nằm yên trong lòng hắn, bọn họ không nhờ vả cậu thì biết nhờ vả ai? Thiên Việt bị nhìn chằm chằm thì bối rối xoay mặt đi, cẩn thận suy nghĩ lại lời bọn họ vừa nói. Quả thật nếu hắn từ chối thì các nàng đã phải mang tội oan cả một đời, cả đời xem như bỏ hết, trở thành người bị dè bỉu thậm tệ đến mức nào là chuyện khó nói hết. Hơn nữa, hắn tốt với cậu như thế, cậu không muốn chỉ vì mình mà hắn rước hoạ vào thân. Thiên Việt mím môi một hồi, nghĩ tới nghĩ lui thì cảm thấy mình vẫn nên ưu tiên quyền lợi của hắn trước khi nghĩ đến bản thân, cố dồn hết can đảm mà kéo kéo áo của hắn, nhẹ nhàng bảo, "Hay người cứ nhận họ vào phủ đi, đuổi đi thì tội cho họ lắm. Người cũng đừng vì em mà gây hoạ cho mình, em không sao đâu."
"Không. Ta biết em thật sự không muốn chuyện này xảy ra. Em cứ yên tâm, nhà họ giàu có lại có gia thế, sẽ có người để mắt thôi. Và chẳng có gì làm hại đến ta được, chỉ là từ chối nạp thiếp, có gì to tát đâu?"
"Em thật sự không sao đâu mà. Làm thế thì tội cho các nàng quá, người cứ đem các nàng về phủ đi." Thiên Việt cố gắng gượng cười, nhất quyết kì kèo cho bằng được. Cậu vốn nhân hậu thành quen, không nỡ thấy người khác vì mình mà bị huỷ mất cả tương lai phía trước.
Vi Hạo bị ánh mắt long lanh của cậu nhìn chằm chằm, ngao ngán thở dài, "Suy nghĩ kĩ chưa?" Thiên Việt kiên quyết gật đầu, cậu muốn đem điều tốt nhất cho hắn, cậu không thể ích kỉ được. Vi Hạo nhìn cậu một lát, bao nhiêu tâm tư của cậu hắn đều hiểu hết cả, chỉ là không muốn vạch trần. Thương tiếc hôn lên mái tóc đen nhánh thơm mùi bồ kết, hắn bảo, "Sau này phải vì mình nhiều một chút, đừng lúc nào cũng nghĩ cho nhiều người như thế."
"Vậy ngài nhận họ đúng không?"
"Nếu em muốn, thì được. Người đâu, gọi quản gia vào đây."
Thiên Việt nghe hắn đồng ý, trong lòng vừa vui vừa lo, nhưng vẫn gắng gượng cười cười với hắn. Vi Hạo xoa xoa tóc cậu, phân công với quản gia, "Sắp sếp cho các nàng ở viện phía Tây, không cần ghi tên vào gia phả, không được nhập tịch, các nàng không phải thị thiếp của ta. Cấm tất cả bọn họ đến khu phía Đông này, không được rời khỏi khu viện phía Tây, kể cả nô bộc hay nữ tì đi theo, trừ khi có lệnh của bản Vương." Phàm là nhà nào có nhiều vợ, thế nào cũng xảy ra sự tranh đấu ngấm ngầm, ám hại lẫn nhau. Tuy hắn sẽ không cho phép ai hại cậu, nhưng hắn không thể lúc nào cũng đi kè kè bên cậu được, vẫn nên đảm bảo an toàn. Hơn nữa, hắn muốn bảo toàn sự ngây thơ vui vẻ của Thiên Việt, chẳng muốn để cậu bị vấy bẩn bởi bất kì thứ gì.
"Vậy bổng lộc hàng tháng của các nàng thì?"
"Gấp đôi so với A Tử thôi, nữ tì của các nàng thì cứ lấy mức thông thường của chúng ta là được. Gia sản các nàng được đem theo thì cứ để các nàng tuỳ ý tiêu xài."
Quản gia nghe sự phân bố bổng lộc như vậy thì sửng sốt, ngập ngừng hỏi lại, "Nhưng như thế... có quá ít không? Dù sao các vị tiểu thư đều là con nhà giàu có, như vậy e rằng..."
"Thế thì làm sao? Đồ ăn trong Vương phủ cung cấp đều là đồ ngon, nơi các nàng ở đều sạch sẽ thoáng đãng. Chi tiêu gì đấy thì đều có người của Vương phủ lo, các nàng chỉ ăn không ngồi rồi, sử dụng tiền vào việc gì? Cứ bảo với các nàng, lương thực, ngân khố thiếu hụt, trên dưới cả phủ đều phải tiết kiệm."
Lâm Uyên với Vi Dương nghe được hắn nói thế, trong lòng âm thầm mỉa mai một tí. Cả phủ tiết kiệm? Không biết vị Vương gia nào đó tiêu tốn bao nhiêu tiền của vào việc chữa trị cho Thiên Việt rồi? Hai ngày nay cậu tỉnh lại, dù là thịt cá hay trứng, thậm chí cả gạo cũng đều là hàng thượng phẩm, một bữa ăn trông đơn giản thế mà gấp hai ba lần tiền cơm hàng ngày của một người nông dân có cuộc sống ổn định. Còn quần áo Thiên Việt mặc ấy à, từ trên xuống dưới đều là hàng cống phẩm, không thì cũng là tơ lụa thượng hạng. Như bộ đồ ngủ đang mặc chẳng hạn, đó là loại lụa tơ sen, đắt đỏ bậc nhất, mỗi năm bệ hạ chỉ được dâng 10 cuộn, thì hai cuộn trong số đó được đưa về Tây Bắc Vương phủ. Ai chẳng biết từ đó đến nay, toàn bộ số lụa này đều dùng để may đồ ngủ và đồ mùa hè cho Thiên Việt chứ? Vi Hạo hình như chỉ tự may cho mình hai bộ mà thôi. Chưa kể, sáng nay y còn thấy Vi Hạo lấy hẳn một bộ bút lông làm từ gỗ Cẩm Lai và nghiên mực từ ngà voi ra cho Thiên Việt luyện viết. Bộ bút này Vi Hạo quý lắm, trừ Thiên Việt ra hắn sẽ không để ai động đến đâu. Thậm chí đến cả vòng tay hay nhẫn, rồi yên ngựa, vỏ kiếm của Thiên Việt, tất cả mọi thứ đều làm từ những thứ quý giá nhất, đắt đỏ bậc nhất, từ những người thợ thầy tay nghề nức tiếng. Nói chung, cả người Thiên Việt khắp nơi đều nồng mùi ăn xài hoang phí.
Thiên Việt ngày trước chỉ biết món đồ mình sử dụng đắt đỏ nhưng không biết nó quý đến mức nào, Vi Hạo không muốn nói nên cậu cũng chẳng cố công tìm hiểu làm gì, nhưng Vi Dương và Lâm Uyên thì biết hết. Tiêu cho bản thân thì Vi Hạo chẳng cần, nhưng cứ là đồ cho cậu thì phải là đồ tốt nhất, đắt nhất, bao nhiêu thứ tốt đều cho cậu hết.
Con người ấy thế mà bây giờ lại đề cao tinh thần tiết kiệm à? Rõ ràng là chẳng yêu thương gì các nàng nên thấy tiêu tiền cho các nàng là hoang phí thôi. Đúng là không so sánh thì không có đau thương... Nếu các nàng có trách, thì chỉ có thể trách Vi Hạo sủng ái Thiên Việt quá mức mà thôi, làm gì còn có tâm tư cho ai khác nữa. Nhưng mà hành động của Vi Hạo không đơn thuần chỉ là sủng ái thôi đâu, mà là yêu thương hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Quản gia vốn thấy chuyện này có bất cập, nhưng nhìn Vi Hạo đã khép mắt lại nghỉ ngơi thì không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn lui ra ngoài. Vi Dương và Lâm Uyên cũng biết Vi Hạo đang bực mình, lại xót cho người thương, không nên chọc ghẹo nữa thì hơn, cũng nhanh chóng lui ra ngoài đi làm việc của mình. Thiên Việt không biết địa vị thật sự của hai người kia, Vi Hạo cũng chẳng bảo cậu phải hành lễ với họ, nên cậu cứ thuận theo hắn mà nằm yên, lúc bọn họ chào cậu, cậu cũng chỉ gật đầu vài cái rồi thôi.
Xoay người qua thì thấy Vi Hạo nhắm mắt như đang ngủ, cậu còn tưởng hắn mệt quá nên ngủ thật bèn cẩn thận rút cái quạt từ tay hắn ra, tự mình quạt mát cho hắn. Nhưng mà tay cậu đang yếu, vừa đẩy được vài cái đã buông xuống, ủ rũ nhìn xuống tay mình. Cậu cảm thấy mình quá vô dụng, chỉ có cầm cái quạt nhỏ nhỏ mà cũng không xong. Trong khi đó người ấy lại cứ phải quạt cho cậu cả buổi trưa, người như cậu thì làm được gì nữa? Đến cả hầu hạ hắn cũng chẳng xong... Có bao nhiêu người chờ hầu hạ hắn, mình thì lại như đồ bỏ đi thế này...
Vi Hạo vốn dĩ không ngủ, nhưng vẫn muốn tận hưởng sự săn sóc của người yêu nên mới nhắm mắt. Thế nhưng ngay khi hắn cảm nhận được sự buồn rầu ủ rũ của người kia, liền lập tức mở mắt ra, lấy đi cái quạt trên tay cậu, hôn nhẹ lên môi cậu một cái rồi mới dịu dàng hỏi, "Làm sao mà lại buồn rồi? Nói ta nghe xem nào?"
Thiên Việt buồn bã gục đầu vào ngực hắn, dụi nhẹ vài cái như làm nũng vậy rồi mới ngước mặt lên hỏi hắn, "Em vô dụng lắm đúng không? Chẳng làm được gì cả, quạt cho người còn không xong nữa. Không có gia thế, không có nhan sắc, không thể sinh con. Em cứ như gánh nặng của người..."
Vi Hạo thương tiếc xoa xoa mái tóc của cậu, ôm cậu vào lòng thủ thỉ, "Em khờ quá, em mới ốm dậy thì sức khoẻ không tốt là điều bình thường mà. Với lại ai bảo em không có nhan sắc, em là đẹp nhất thế gian này rồi, mắt phượng, mày ngài, môi hồng răng trắng, đường cằm sắc sảo, đẹp đẽ như tượng vậy. Về quyền về thế, trên thế gian này trừ đương kim Thánh thượng ra thì bản Vương chẳng dưới quyền ai cả, cần quyền thế để làm gì?"
"Nhưng mà... em không sinh đẻ được... người không cần con cái sao?"
"Ta cần em, ai ta cũng không cần. Nghe này bảo bối, em là trân bảo quý giá nhất của cuộc đời Vi Hạo ta, chứ không phải gánh nặng, dù em xấu hay đẹp, là nam hay nữ, có gia thế hay không, đều không quan trọng. Bản Vương yêu em, thì là yêu em. Đừng có nghĩ nhiều nữa, hiểu không?"
"Phu quân.... người sẽ không bỏ rơi em phải không?"
"Sẽ không đâu. Em coi em đi, ta đã bảo đừng nhận các nàng vào, nhận vào làm gì để rồi bây giờ lại ủ dột thế này?"
Thiên Việt không nói nữa, cậu chỉ lặng lẽ nằm nép sát vào lòng hắn một chút, hưởng thụ từng cái vuốt ve dịu dàng từ bàn tay hắn, rít vào trong lồng ngực mùi hương thơm nồng dễ chịu của đàn hương và trầm. Cậu phát hiện ra, chỉ cần mỗi lần Vi Hạo vuốt ve cậu một chút thôi là Thiên Việt sẽ thấy lòng mình dịu lại. Giống như thể hắn đang nói với cậu, chỉ cần có hắn ở đây thì mọi thứ đều sẽ ổn thôi.
Vi Hạo cười nhẹ bảo với cậu, "Nếu muốn ngủ thêm thì cứ ngủ, ta quạt cho em, ha?"
Thiên Việt lắc đầu, cậu muốn cố gắng thêm chút nữa vì hắn. Hắn thương cậu nhiều thật nhiều như thế, cậu cũng muốn hoàn thiện bản thân mình hơn để thích hợp với hắn thêm chút nữa, ít nhất là phải biết đọc biết viết đã.
"Phu quân, chúng ta luyện viết tiếp đi. Em muốn hoàn thiện bản thân thêm một chút, em sẽ không để người ta khinh miệt mắt nhìn của người đâu." Đôi mắt Thiên Việt lấp loáng niềm tin mãnh liệt về chính mình, về cả hắn và về tương lai tốt đẹp của bọn họ. Giống như thể cậu đã trở lại là Thiên Việt uy phong lẫm liệt, hừng hực khí thế của những ngày trước vậy. Có thể bây giờ cậu đã chẳng cầm kiếm chiến đấu vì giang sơn nữa, nhưng cậu sẽ đấu tranh cho hạnh phúc của mình.
Hắn bật cười đỡ cậu ngồi dậy, mặc quần áo lại tử tế rồi nắm tay cậu dắt đến thư phòng của mình. Hắn rút cuốn sách vỡ lòng của trẻ nhỏ trên giá sách, đặt trước mặt cậu rồi bảo, "Từ bây giờ mỗi ngày hai buổi, buổi sáng luyện viết, buổi tối học chữ. Ta không thể ở cạnh em mỗi ngày được, ta còn rất nhiều chuyện phải lo liệu. Thế nên buổi sáng phu quân sẽ viết sẵn mấy tờ giấy mẫu cho em viết theo, tối về phu quân sẽ dạy em đọc. Trước khi đi ngủ sẽ kiểm tra lại bài học hôm đó một chút. Thuộc rồi thì đi ngủ, không thuộc thì bị phạt. Muốn phu quân dạy cho thì phải nghiêm túc, được chứ?"
"Dạ được. Vậy buổi chiều em làm gì?" Thiên Việt sợ bị phạt thật, nhưng cậu cũng không muốn tiếp xúc với người khác quá nhiều. Dù cậu là nam nhân, nhưng dù gì cũng là nương tử nhà người ta, cứ dính lấy kẻ khác thì không tốt lắm.
"Ta sẽ nhờ người đến dạy em thủ ngữ, dạy cho cả A Tử, vài người em cần giao tiếp như quản gia và một vài nô bộc khác. Bọn họ không hiểu khẩu hình, cũng không thể bắt em cứ kè kè giấy bút một bên được, học thủ ngữ sẽ tiện hơn nhiều."
"Cảm ơn phu quân!" Thiên Việt cười tươi nhìn hắn, rõ ràng là cậu đoán đúng mà, cậu chỉ cần ở cạnh hắn thôi thì mọi thứ đều đã được hắn
lo liệu chu toàn đâu ra đấy cả rồi, cậu chỉ việc an nhàn hưởng lạc thôi. Mới hơn một ngày, cậu lại cảm thấy mình nghiện kêu hắn là "phu quân", rất có cảm giác thành tựu như kiểu có được một điều gì đó mà ai ai cũng khao khát vậy. Có điều quan trọng hơn cả là mỗi lần cậu gọi như thế, đều sẽ thấy Vi Hạo dùng ánh mắt dịu dàng hết mực nhìn cậu, dễ dàng đem mọi phiền não trong lòng cậu xoá đi hết, rất bình yên. Nếu hắn không chê cậu kêu khó nghe, vậy cứ gọi thôi, cảm giác thoải mái hơn hai từ "chủ nhân" kia nhiều. Dù cậu không hiểu lắm tại sao trước đây lại gọi hắn là chủ nhân, nhưng trong lòng tại không tránh được cứ thấy vướng mắc, lại ngột ngạt đến mức chán ghét. Mà lại cứ như có những kí ức không tốt lắm đang tìm cách tràn vào....
Vi Hạo lật sách ra, nắm tay cậu kéo vào lòng mình, "Nào, nhìn vào đây, chúng ta bắt đầu thôi. Mỗi ngày hai trang nhé, nếu cảm thấy hôm nào khó quá thì ta chủ động giảm bớt cho em là được." Thiên Việt cười thật vui vẻ thuận theo ngồi vào lòng hắn, dùng hết sức lực mà tập trung vào trang sách, cố gắng ghi nhớ những từ mà Vi Hạo dạy mình.
Vi Hạo biết nhóc con nhà mình học chữ rất chậm, trước đây đã chậm rồi, bây giờ còn khó khăn hơn nhiều. Hắn vừa giảng giải vừa tìm cách liên hệ những kí tự trong sách với vật thể trong thực tế để cậu dễ nhớ. Dạy xong một trang mà hắn cảm thấy còn đau đầu hơn cả việc nghiên cứu mấy pho sách y thư. Nhưng mà nhìn khuôn mặt hào hứng dán vào trang sách của cậu, hắn cũng không thấy mệt nữa, một tay ôm lấy eo cậu, một tay chỉ lên từng chữ giúp cậu ghi nhớ chúng.
Thiên Việt học xong hai trang sách thì mệt lả người, tựa lưng vào lòng hắn bĩu môi. Vi Hạo cúi đầu nhìn dáng vẻ đáng yêu như con nít đang làm nũng của cậu, không nhịn được mà hôn mạnh vào má cậu một cái. Thiên Việt ngại ngùng đến mức hai lỗ tai cũng đỏ đỏ hồng hồng, bật thẳng dậy luống cuống cầm sách đọc.
Hắn cười khì, sau đó cũng đứng dậy, bảo với cậu, "Em ở đây học bài, ta phải đi ra ngoài có chút việc, một canh giờ sau quay lại kiểm tra. Tối nay ở ngoài phố có lễ hội, học cho ngoan rồi tối ta đưa em đi chơi nhé."
"Vâng phu quân, người đi thong thả ạ." Thiên Việt ngoan ngoãn lật sách, tự mình lẩm nhẩm đọc mấy chữ nhằng nhịt ở bên trong. Cứ nghĩ đến việc sau này có thể giúp đỡ Vi Hạo, cậu lại thấy bản thân như có thêm nhiều động lực rất lớn.
Vi Hạo dặn dò A Tử vào trong quạt cho Thiên Việt một chút để cậu khỏi bị nóng rồi mới rảo bước về Y phòng, lật giở mấy tờ giấy mà mình vừa soạn được hôm qua. Hắn hơ đoản đao trên ngọn lửa, sau đó nhắm ngay lòng bàn tay rạch mạnh một đường để máu chảy xuống li uống trà, đợi nó chảy đầy li thì mới bắt đầu cầm máu.
Vi Hạo từ nhỏ sống cạnh sư phụ mình, vì muốn biến hắn trở thành kẻ mạnh nhất và phòng ngừa bách độc, mà có đoạn thời gian suốt 5 năm hắn phải sử dụng rất nhiều loại thuốc độc, rồi các loại thuốc giải để cơ thể dần sinh ra cơ chế phòng ngừa các loại độc. Bây giờ khi đã thành niên rồi hắn vẫn cứ cách hai ba tuần lại lặp lại quá trình này để duy trì tính hiệu quả của nó. Vì vậy trên thực tế, máu của Vi Hạo cũng được xem là một loại thuốc giải độc hữu hiệu. Khi trước Thiên Việt bị hạ độc, cứ cách hai ngày một lần hắn sẽ pha loãng máu của mình với thuốc để cậu uống, nhờ vậy mới hạn chế tối đa sự hoạt động của thuốc. Đến giờ vẫn thế, nhưng xem ra độc tính lần này còn khó nhằn hơn lúc đầu, mỗi ngày đều uống máu nhưng tình hình vẫn không khá hơn là bao.
Vi Hạo cảm thấy may mà thân thể mình khoẻ mạnh, khả năng hồi phục lại tốt, đồ ăn trong Vương phủ cũng thuộc dạng bổ cho khí huyết, nếu không chắc hắn sẽ thành cái xác bị ép khô mất thôi. Vi Hạo cầm cái chày nhỏ lên bắt đầu giã thuốc rồi trộn nhiều loại lại với nhau, hắn còn không đếm được đây là cái công thức thứ mấy mà hắn thử qua rồi, chẳng có hiệu quả gì cả. Cũng may là Thiên Việt đã tỉnh nên hắn mới thấy có động lực được hơn một chút, nếu không thì hắn sẽ gục ngã thật mất.
Thật ra Vi Hạo thấy cậu cứ sống như thế này cũng không có gì xấu, hắn đỡ phải lo chuyện cậu ra chiến trường rồi bị thương hay vong mạng. Nhưng hắn hiểu bây giờ Thiên Việt chỉ mất trí nhớ tạm thời thôi, nếu một ngày cậu khôi phục lại tất cả, nhớ đến bản thân trước kia oai phong như thế nào, hẳn sẽ rất đau khổ. Hắn không muốn thấy Việt nhi mà hắn thương yêu đến tận cùng phải đau lòng, nên hắn muốn tận dụng mọi khả năng để giúp cậu lấy lại được năng lực của mình.
Thật ra bên cạnh việc khiến Thiên Việt bị câm, thuốc độc mà Thiên Việt uống phải có tác dụng ức chế sức mạnh cơ bắp, khiến cậu trở nên yếu ớt hơn trước nhiều. Vi Hạo chỉ cần nghĩ đến đó thôi thì ý đồ tạo phản của hắn càng trở nên mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào, Thiên Việt mà hắn bỏ công sức ra chăm sóc từ lúc còn là một đứa trẻ bé nhỏ yếu ớt cho đến tận khi cao lớn mạnh mẽ như bây giờ, lại bị người ta huỷ hoại đến mức này. Hắn sao có thể không căm hận được?
Vi Hạo sắc thuốc xong thì cho một ít đường vào khuấy đều lên rồi mang về phòng. Thiên Việt vẫn đang ngồi rất yên tĩnh học bài bên án thư của hắn, thậm chí còn chẳng cố kị gì mà dùng đến cả bút lông hắn để trên bàn. Cảnh tượng này quả thật đối lập hoàn toàn với trước đây, ngày trước Thiên Việt sống rất có quy củ, án thư đặt ở vị trí cao nhất trong thư phòng là vị trí của chủ nhà, nên cậu không bao giờ dám ngồi ở vị trí chủ toạ đó, trừ khi hắn bảo cậu lại ngồi cùng để bàn việc công. Bây giờ lại thoải mái như thế, vô cùng thoả mãn lấy đồ của hắn hết viết rồi lật, còn cười cười đưa bút cho A Tử viết chung nữa. A Tử vốn cũng rất ham học, tuy biết đọc biết viết nhưng dụng cụ nghiên mực tốt như vậy thì chưa từng được sử dụng qua lần nào, nay được rủ rê thì mừng quá thể, cũng bắt chước Thiên Việt viết vài chữ lên tờ giấy trắng.
Nhìn thấy một Thiên Việt ngây ngô lại thoải mái sống như vậy khiến Vi Hạo thấy lòng nhẹ nhàng hẳn, bưng chén thuốc lại gần cậu, ôn hoà hỏi, "Đã thuộc bài chưa?"
A Tử nhìn thấy hắn đã quay về mới giật mình hoảng hốt về hành động tự ý sử dụng đồ dùng của chủ tử, vội vàng sụp lạy xin tha.
"Đứng dậy đi. Thiên Việt muốn ngươi làm gì thì cứ làm thế, có lỗi gì đâu?"
"Đa tạ Vương gia. Đa tạ Vương gia."
"Cho người dọn cơm đi. Tối nay bản Vương muốn ra ngoài sớm một chút."
Thiên Việt thấy hắn trở lại thì đã ngoác mồm cười từ nãy, vô tình bỏ qua chén thuốc hắn cầm trên tay, tự nhiên nhắc đến bữa cơm thì mới nhớ đến chén thuốc. Quay mặt ra thì thấy chén thuốc đen ngòm để trên mặt bàn, ngay lập tức xụ mặt xuống. Hắn rút bọc kẹo nhét trong ngực áo ra, đặt xuống bàn, "Uống thuốc xong thì được ăn kẹo. Uống đi."
Thiên Việt thấy hắn ngồi ở một bên nhìn mình uống thuốc, ngập ngừng một lát rồi mấp máy hỏi, "Phu quân không đút cho em nữa ạ?"
Vi Hạo vốn dĩ không muốn cho cậu thấy tay mình bị thương, ban nãy vốn dĩ cắt tay hơi sâu một chút, đã dùng băng trắng quấn lại rồi. Nhưng thuốc thì đắng, bắt cậu ngồi tự xúc hết thì cũng thấy thương thương, hắn chồm lại nhanh chóng ấn môi mình lên môi cậu để phân tán sự chú ý, nhanh tay tháo băng xuống rồi nhét bừa vào ngực áo.
Thiên Việt bị hôn đến ngẩn người, xấu hổ cúi mặt xuống nên không thấy động tác của Vi Hạo. Hắn lấy chén thuốc đặt ngay lên vết thương ở tay trái của mình rồi bắt đầu đút thuốc cho cậu. Hôm nay Thiên Việt uống thuốc ngoan hơn rất nhiều, đút muỗng nào là uống hết muỗng đó nên sự đau đớn của Vi Hạo cũng không bị kéo dài lắm.
Sau khi uống xong, cậu vui vẻ chỉ tay vào bọc kẹo trên bàn, rồi lại vui vẻ há miệng đợi hắn đưa kẹo cho mình. Sự ngây ngô của cậu bây giờ được Vi Hạo dung túng hết mức, quả thật chỉ có sống hưởng lạc chứ chẳng phải làm gì.
Ăn kẹo xong, Vi Hạo viết lên tờ giấy trắng vài chữ, chữ nào chữ nấy đều gọn gàng ngay ngắn, đặt bên cạnh mấy cái chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Thiên Việt quả thật khác hẳn. Thiên Việt lúc này chẳng khác gì một người gặp được thứ thu hút mình thật nhiều, hai mắt phát sáng nhìn mấy cái chữ trên tờ giấy đầy ngưỡng mộ, ưỡn ngực nói với Vi Hạo, "Sau này em sẽ viết được chữ đẹp giống người."
"Sau này là khi nào? Mấy năm nữa hả?" Vi Hạo chống cằm nhìn dáng vẻ ưỡn ngực tự kiêu của cậu thì phì cười, hứng thú trêu chọc khích tướng.
"Không! Hai tháng nữa, hai tháng nữa chắc chắn sẽ được. Không làm được thì em là chó con sủa gâu gâu." Thiên Việt bị người ta khiêu khích dễ dàng, hừ mũi một tiếng rồi chém đinh chặt sắt khẳng định với hắn. Nhưng ai mà ngờ Vi Hạo nghe xong câu nói này còn cười tợn, nói với cậu, "Khỏi thề đi, trước đây em cũng gâu gâu hơi nhiều rồi."
Thiên Việt nhìn hắn, không nhớ đến bộ dáng vẫy đuôi xấu hổ của mình trước kia, gâu gâu