Sau khi Hoàng đế Muller và Repin rời đi, Arthur thở phào nhẹ nhõm, phải đồng thời đối phó với Hoàng đế Muller cáo già và Francois thâm tàng bất lộ quả thực rất quá sức, lại thêm cái tên Hoàng tử gì gì kia cứ quấy rối đến phát phiền, Arthur suýt chút nữa là không chống đỡ nổi.
Hơn nữa ánh mắt tên Hoàng tử kia nhìn mình khiến Arthur có cảm giác mình là con ếch bị rắn độc nhòm chằm chằm, vừa buồn nôn vừa khó chịu không sao tả được.
Hiện giờ chỉ còn lại nhân vật mục tiêu Francois, cuối cùng Arthur cũng có thể tập trung tinh thần hạ hắn rồi.
Arthur nhận ra rằng tuy Francois cũng khá tán thưởng mình, nhưng chưa hoàn toàn chấp nhận y.
Đây là chuyện thường tình, đối với một Nguyên soái Đế Quốc dưới một người trên vạn người như hắn, lựa chọn quan vệ sĩ đi theo mình rất quan trọng, nhất định phải là người hắn có thể hoàn toàn tin tưởng.
Có điều hắn đã nói sẽ suy nghĩ thêm, nghĩa là sau khi trở về chắc chắn sẽ cho người điều tra bối cảnh của y, sau đó mới quyết định có cần y hay không.
Arthur vô cùng tin tưởng vào tài liệu cơ quan tình báo làm giả cho y, thằng nhóc đen đủi bị y giết chết kia đến từ chòm sao Nam Thập Tự xa xôi hẻo lánh, không chỉ là dân thường chẳng có chút bối cảnh, còn mồ côi cha mẹ từ nhỏ, mà trường quân đội Tạ Luân cũng là ngôi trường vô danh tiểu tốt, tự nhiên mọc ra một vị quán quân đội vệ sĩ, đánh trống ăn mừng còn chưa kịp, làm gì có chuyện sẽ vạch áo cho người xem lưng?
Trái lại, xuất thân thấp kém có lợi với Arthur nhiều hơn, bởi sau lưng hắn không hề dính dáng tới lợi ích của bất kỳ nhân vật hay tập đoàn người nào, đã vậy còn một lòng trung thành với Francois, người như vậy quả thực là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí quan vệ sĩ, y không nghĩ ra lý do gì để Francois từ chối mình.
Tự tin thì tự tin, nhưng vẫn không thể thiếu sự "tấn công" dịu dàng được, Arthur nhìn Francois với ánh mắt trông mong, ánh mắt ấy khiến Francois bỗng nhớ tới chú cún nhỏ bị chủ nhân nhẫn tâm vứt bỏ, ừm..., chỉ thiếu mỗi cái đuôi đang phe phẩy nữa thôi!
Brand đứng cạnh thấy vậy cười thầm, cậu thanh niên này...!trong mấy trận chiến thì mạnh mẽ sắc bén vô cùng, trước mặt Hoàng đế và Hoàng tử bình tĩnh can đảm hơn người, nói chuyện không kiêng dè gì, nói là kiêu ngạo bất tuân cũng chẳng quá, thế mà cứ đứng trước mặt Nguyên soái là lại hóa thân thành fans nhỏ cuồng nhiệt, điều này nói lên một định luật bất biến trên thế gian: vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Brand thấy Nguyên soái chưa đồng ý, nhưng nhìn ánh mắt dịu dàng, khóe miệng hơi nhếch, tâm trạng có vẻ không tệ kia là biết chuyện này rất có hi vọng rồi!
Francois nâng cổ tay xem đồng hồ, đến lúc phải tham gia hội nghị quân bộ rồi, hắn quay người đi tới cửa cung điện, đám đông tự giác tránh đường.
- Nguyên soái...!– Arthur gọi một tiếng đầy quyến luyến.
Francois khựng lại, thản nhiên đáp:
- Ta sẽ cân nhắc thêm về chuyện của cậu, cậu trở về đợi thông báo của Quân bộ đi.
Brand theo sau Francois vài bước, quay đầu lại thấy Arthur vẫn đang ngẩn người ngắm nhìn bóng lưng Nguyên soái, biểu hiện của y lúc trước khiến Brand rất có thiện cảm với cậu thanh niên này, thấy y mất mát như vậy, bèn đi chậm lại vài bước, kề tai nói nhỏ với y:
- Cậu đừng sốt ruột, tôi có dự cảm muộn nhất là sáng mai Nguyên soái sẽ báo tin cho cậu.
Francois biết động tác nhỏ của Brand nhưng vẫn tỏ vẻ không biết gì, tiếp tục tiến về phía trước, Brand chỉ kịp để lại vài câu rồi vội vàng đuổi kịp bước chân Nguyên soái.
Sau khi bóng dáng Francois khuất tầm mắt, Arthur mới thả lỏng toàn thân, sự mệt mỏi ùn ùn kéo tới, liên tục đấu năm trận dữ dội, thêm việc tập trung sức lực đối phó với Francois khiến thể lực cả người Arthur như bị rút sạch, không chống đỡ thêm được nữa.
May mà Jeson kịp thời tiến đến, thấy sắc mặt y tái nhợt, cậu chàng quan tâm hỏi han:
- Arthur, cậu vẫn ổn chứ?
- Jeson, tôi mượn vai cậu chút...!– Arthur yếu ớt đáp, mệt mỏi dựa cả người vào vai Jeson.
Đám người trong hành cung đã giải tán gần hết, Jeson vừa dìu nửa ôm Arthur, khó khăn lắm mới ra được tới cửa cung, Arthur cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, mắt mũi tối sầm, hai chân mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh!
Jeson hết hồn, nhanh chóng ôm ngang Arthur lên, lao nhanh tới phi hành xa của nhà đang đậu ngoài cửa.
Tài xe chưa kịp chúc mừng thiếu gia nhà mình trúng tuyển vào đội vệ sĩ hoàng gia đã thấy thiếu gia ôm một thanh niên thanh tú cũng mặc đồng phục của đội vệ sĩ hoàng gia xông lên xe, mở miệng thúc giục:
- Nhanh, lái xe về nhà mau lên!
Dù gì Jeson cũng đã được học chút ít kiến thức cấp cứu trong trường quân đội, sự hoảng hốt bối rối lúc đầu qua đi, cậu cẩn thận kiểm tra sơ qua, phát hiện Arthur hít thở đều đều, hẳn là do tiêu hao thể lực quá mức nên mới té xỉu, Jeson thoáng yên tâm.
Tốc độ phi hành xa rất nhanh, chẳng mấy chóc đã tới nhà Jeson.
Nhà Jeson nằm trong khu nhà cao cấp trên sườn núi ở ngoại ô thành phố, từ sườn núi nhìn ra xa là có thể thu mọi ánh đèn rực rỡ của thu đô vào tầm mắt.
Gia tộc Quisling là gia đình giàu có bậc nhất tại Trác Nhã tinh, cực kỳ có tiếng nói trong cả giới chính trị và quân đội.
Cha của Jeson – ngài Howard Quisling hiện đang giữ chức hạm trưởng hạm đội vũ trụ số 9 quân đoàn Đệ Nhất của Đế Quốc, quân hàm Thiếu tướng, mẹ cậu là Elena – Omega xuất thân từ gia đình danh giá, Jeson là con một trong gia đình.
Bởi vì Jeson là Alpha nên thiếu tướng Howard gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào cậu chàng, từ nhỏ đã cực kỳ nghiêm khắc với cậu, dù cậu là con một cũng không có chuyện được nuông chiều.
Thiếu tướng Howard chinh chiến xa xôi, Jeson thì học trong trường quân đội nội trú, trong nhà thường chỉ có mẹ cậu và vài người hầu.
Jeson còn chưa về nhà, tin vui cậu trúng tuyển vào đội vệ sĩ hoàng gia đã được gửi về nhà.
Elena đương nhiên vô cùng vui mừng, bà đã chuẩn bị một bữa tối cực kỳ phong phú, tự tay xuống bếp làm món sườn dê nướng ướp quế thơm cậu thích ăn nhất, còn lấy chai Champagne quý giá đã cất giữ nhiều năm ra, chờ con trai về ăn mừng.
Nào ngờ con trai bà vội vàng tông cửa nhà xông vào, hai tay còn bế một thanh niên hôn mê bất tỉnh, thậm chí còn chưa kịp ôm chào mẹ đã xông thẳng lên phòng điều trị trên tầng hai.
Elena ngơ ngác nhìn quản gia, chẳng hiểu gì, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng tài xế lên tiếng giải thích: đây là người bạn mới của thiếu gia, sau khi kết thúc cuộc tranh tài đã ngất xỉu vì tiêu hao quá nhiều thể lực, nên thiếu gia mang người ta về nhà luôn.
Hiện giờ khoa học kĩ thuật đã rất phát triển, có thể chữa trị bệnh tật bình thường qua phương pháp phục hồi gen, gia đình khá giả đều có phòng điều trị riêng, khi ai đó mệt mỏi quá độ, chỉ cần ngủ một giấc trong khoang điều trị là ổn.
Jeson bế ngang Arthur