Chín giờ năm mươi tám phút, Arthur có mặt tại cửa phòng làm việc của Tổng tư lệnh.
Cánh cửa kim loại màu sáng bạc phản chiếu hình dáng Arthur, y nương theo mặt kim loại bóng loáng tuốt lại ngoại hình mình lần cuối.
Quân phục đỏ tươi bó sát người tôn lên dáng người cao ngất, hai hàng cúc áo bạch kim đính trên áo chặt chẽ không chút dư thừa, quần dài màu đen được ủi phẳng thẳng tắp, không một nếp nhăn, bốt da quân đội cao đến đầu gối bao chặt bắp chân, thoạt trông cả người y sáng sủa sảng khoái, sắc mặt hào hứng.
Arthur bỗng hơi buồn cười khi nhìn gương mặt nghiêm túc đầy căng thẳng trên cánh cửa kim loại, nom y quả thật chẳng khác nào mấy đứa nhóc sinh viên mới tốt nghiệp chờ tới lượt phỏng vấn, có điều, đây chẳng phải hiệu quả cần đạt được hay sao?
Đối với quân nhân mà nói, trung thành quan trọng hơn năng lực, thông qua cuộc đại chiến cơ giáp, Arthur đã chứng minh được năng lực của bản thân, bây giờ, y cần chứng minh lòng trung thành với Francois.
Trước mặt Francois, y phải diễn vai một fan hâm mộ não tàn một lòng một dạ sùng bái hắn, đầu rơi máu chảy cũng không từ!
Thuật ngụy trang là một trong những môn học bắt buộc của mỗi đặc công, sách giáo khoa viết: Muốn giả trang thành người khác không chút sơ hở, điều đầu tiên phải làm là thôi miên bản thân trên phương diện tinh thần, coi người đó là chính mình, dùng tư tưởng của người ấy để chỉ huy hành động của bản thân.
Arthur hít sâu một hơi, tạm gác sự thù hận khắc cốt ghi tâm với Francois sang một bên, thay vào đó là sự hâm mộ cuồng nhiệt, tâm trạng kích động thấp thỏm như sắp được gặp thần tượng.
Xong xuôi, y nhấn chuông trên cửa phòng làm việc của Tổng tư lệnh.
- Mời vào.
– Giọng nói mạnh mẽ mà dễ nghe của Francois vang lên.
Arthur nhẹ nhàng đẩy cửa vào, phòng làm việc của Nguyên soái Đế Quốc sơ sài hơn y nghĩ rất nhiều, bố cục đơn giản không chút dư thừa với gam màu lạnh, trên bàn làm việc là màn hình quang não plasma, trên bức tường sau bàn làm việc là bản đồ các chòm sao cỡ lớn, thứ duy nhất xa xỉ trong căn phòng là chiếc sô pha làm thủ công từ da trâu.
Francois đang ngồi sau bàn làm việc, Arthur đưa mắt nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, trái tim có hơi loạn nhịp.
Đứng gần mới thấy, gương mặt Francois gần như không mảy may thay đổi gì so với ba mươi năm trước, vẫn là gương mặt lạnh lùng vạn năm bất biến, chỉ có đôi mắt màu lam sắc bén càng sâu thẳm hơn trước.
Đây không phải lần đầu tiên Arthur gặp Arthur.
Ba mươi năm trước, khi Francois vẫn là Thống soái tối cao của Liên Bang, hắn từng có một buổi diễn thuyết tại học viện quân đội Heaton với tư cách cựu sinh viên.
Bấy giờ, vị Quân Thần có xuất thân bình dân nhưng lại lập nên vô vàn chiến công hiển hách ấy là người anh hùng của Liên Bang, cũng là niềm kiêu ngạo của ngôi trường Heaton, ảnh chụp của hắn được treo trên hàng cao nhất trong phòng truyền thống của trường học, được biết bao sinh viên quỳ lễ ngưỡng mộ, ai nấy đều tự hào vì có thể thi đỗ ngôi trường Nguyên soái từng theo học.
Lần Francois diễn thuyết ấy thật sự rất đông, là hoạt động nhiều người tham gia nhất trong lịch sử trường học, cả hội trường lớn chật như nêm, Arthur chen chúc trong đám người cả buổi mới tìm được một góc nhỏ ở hàng cuối cùng, đứng suốt hai tiếng Francois diễn thuyết, tâm trạng kích động khi ấy như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, tin tức Francois làm phản khiến toàn quân Liên Bang bị diệt rúng động cả hệ ngân hà.
Arthur vẫn nhớ như in, sau khi tin dữ truyền về, cả nước đắm chìm trong nỗi đau như đã chết.
Bức hình Francois bị gỡ khỏi phòng truyền thống trường, trong cơn phẫn nộ, các sinh viên giội xăng lên bức hình của hắn, châm lửa đốt giữa quảng trường lớn, vừa đốt vừa chửi rủa kẻ phản quốc không ngơi miệng.
Arthur lạnh lùng nhìn khuôn mặt đẹp trai của Francois dần dần chìm trong ngọn lửa, biến thành tàn tro; y không gia nhập đám người điên cuồng kia, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi, nhưng cũng từ khi đó, ngọn lửa thù hận trong lòng y cháy mãi không tắt.
Sau giây phút thảng thốt ngắn ngủi, Arthur nhanh chóng trở về hiện tại, lập tức hóa thân vào vai diễn; y bước tới trước mặt Francois, ưỡn ngực thẳng lưng, giơ tay chào theo nghi thức quân đội, đoạn hô lên:
- Chào Nguyên soái!
Francois gật gật đầu, ra hiệu cho y ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện.
Arthur vừa kích động vừa ngượng ngùng kéo cái ghế, đang tính ngồi xuống thì một luồng tin tức tố Alpha mãnh liệt xộc thẳng vào mũi khiến y suýt chút nữa ngã ngồi xuống ghế.
- Sao vậy? Cậu chưa khỏe lại hả? – Francois hỏi.
Rõ ràng Francois đã biết chuyện Arthur chiến đấu xong mệt đến ngất xỉu, y không hề bất ngờ, chỉ lẳng lặng kéo dãn khoảng cách với Nguyên soái, ngại ngùng đáp:
- Cảm ơn Nguyên soái quan tâm.
Tôi đã hoàn toàn khôi phục sau khi ngủ trong khoang điều trị một đêm, không còn gì đáng ngại nữa.
Bề ngoài, Arthur che giấu vô cùng kín kẽ, trong lòng bực bội không thôi.
Không ngờ tin tức tố của Francois khiến y bị ảnh hưởng nhiều đến vậy, chỉ cần đứng hơi gần chút xíu thôi là nhịp tim cứ rộn ràng, cả người nhũn hết cả ra.
Thế này đừng nói tới chuyện làm quan vệ sĩ bên người, vừa đứng gần xíu chân đã mềm nhũn rồi còn đâu, làm sao bây giờ? Arthur rầu rĩ, trộm đưa mắt nhìn Francois, phát hiện đối phương không để ý mới hơi hơi yên tâm.
Francois thấy cậu thanh niên phía đối diện ngượng ngùng đến mức mặt mũi đỏ bừng, còn cẩn thận giữ gìn khoảng cách nhất định với mình thì cũng không lấy làm lạ.
Alpha là kẻ đứng đầu xã hội loài người, tin tức tố của hắn có mang theo cả sự xâm lược, Alpha càng mạnh, ảnh hưởng từ tin tức tố của người đó với chung quanh càng lớn.
Những người bên cạnh Francois, kể cả nhiều quan vệ sĩ trước đây đều bị tin tức tố mạnh mẽ của hắn ảnh hưởng trong lần gặp mặt đầu tiên; cũng bởi vậy mà bọn họ sợ hắn, không dám tới gần hắn.
Sau khoảng thời gian dài ở chung, bọn họ mới dần quen với điều này.
Ví dụ như Brand ấy, cậu ta mất cả tháng để thích ứng đó!
Vả lại cậu thanh niên này còn là một Beta, đương nhiên không so sánh được với các Alpha khác, áp lực mà tin tức tố của Alpha gây ra cho Beta càng thêm rõ ràng, cho dù Francois thu liễm tin tức tố, Arthur vẫn sẽ bị dọa sợ, đây là chuyện rất bình thường.
- Ngẩng đầu lên nhìn tôi! – Francois bỗng nhiên ra lệnh – Cậu sợ tôi ư?
Arthur ngạc nhiên, lập tức lắc đầu đáp:
- Tại hạ không hề sợ Nguyên soái, tấm lòng này chỉ có sự kính yêu mà thôi!
- Nếu như sợ tôi, bây giờ từ bỏ vẫn còn kịp.
- Không, không, Nguyên soái! – Arthur vội vàng giải thích – Tôi muốn...!tôi muốn được ở bên cạnh Ngài, xin hãy cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ thể hiện thật tốt!
Francois nhíu mày, Arthur nhìn thẳng mặt hắn chẳng chút kiêng dè.
Cho dù Francois là người từng trải, đã từng gặp gỡ đủ loại người đẹp, có điều hắn không thể không thừa nhận, cậu thanh niên này có cặp mắt cực kỳ cuốn hút, đôi con ngươi màu lục bích trong suốt tựa như phỉ thúy chứa đựng sự kiêu ngạo mà tự tin và nhiệt tình như lửa, khiến người ta bị hớp hồn trong vô thức.
Francois thu ánh mắt về, chầm chậm ngồi xuống, rút tờ giấy mỏng chi chít chữ trong bao đựng tài liệu ra, Arthur vừa liếc qua đã biết đó là bài thi tự luận y làm trong vòng thi viết đầu tiên.
- Tôi từng đọc profile của cậu rồi, thành tích học tập của cậu không tồi, cũng có biểu hiện rất xuất sắc trong cuộc thi tuyển chọn đội vệ sĩ hoàng gia.
Có điều, cậu có thể giải thích cho tôi biết tại sao lại trình bày bài luận như này được không?
Arthur giật thót, nghĩ bụng, điều gì nên đến rồi cũng phải đến! Lúc làm bài luận "Bàn về ưu điểm và khuyết điểm của đế chế Liên Bang và đế chế Đế Quốc" trong vòng thi viết lúc ấy, y dùng luận điểm ngôn ngữ chẳng chút kiêng dè, mục đích là để thu hút sự chú ý của người khác, hiện giờ thành công rồi nè!
Trước khi mở miệng, Arthur biết rõ, y đang đánh cược, cược Francois xuất thân là quân nhân Liên Bang, cùng tốt nghiệp học viện quân đội Heaton, cược hắn cũng mang tư tưởng giống y: Không hề ủng hộ chế độ quân chủ chuyên chế!
Arthur nghiên cứu Francois ròng rã ba mươi năm, tất cả những chiến dịch lớn nhỏ hắn từng trải qua, tư tưởng quân sự của hắn, sở thích, thói quen của hắn, thậm chí ngay