Chu Tử Thư ngồi ngay ngắn trong xe tù, thấy chiếc xe tù này được chế tạo có chút xa hoa cơ hồ tương tựa như xe con ngày xưa, chẳng qua bên hông, mắt cá chân, cổ tay của y đều buộc xích sắt to bằng cánh tay, Bạch Y đã mất, Đan Cốt cũng đi, trên người y lại mang theo uyên ương cổ, mệnh như sớm chiều cho dù có bản lĩnh lớn cũng là chắp cánh khó bay.
Đoạn Bằng Cử giơ trượng kiếm đứng ở ngoài xe tù tự tay vén rèm lên mặt đầy tươi cười: "Trong lúc vội vàng chuẩn bị không chu đáo, điện hạ ngồi có được thoải mái không?"
"Bằng Cử, nếu không đi không sợ đêm dài lắm mộng sao?" Chu Tử Thư thấy Đoạn Bằng Cử mặt mang theo tươi cười một bộ thái độ đắc ý của tiểu nhân trong lòng cười hắn ngực không có phủ, cũng lười thấy bản mặt này của hắn liền nhắm mắt lại.
Tấn vương chưa từng hạ quân lệnh phế truất Chu Tử Thư, y vẫn là Tấn vương chính phi vì vậy Đoạn Bằng cử cũng không dám quá làm nhục y: "Như thế nào, chẳng lẽ điện hạ ở đây còn mai phục? Quỷ chủ kia nghĩ đến không ở đây, bằng không làm sao có thể bỏ được điện hạ?" Chu Tử Thư không để ý tới, thấy hắn lên tiếng khinh bạc liền biết hắn vẫn chưa tìm được Ôn Khách Hành, nếu không há có đạo lý không lấy người ra uy hiếp mình? Đoạn Bằng Cử liền cười nói: "Vương gia khẩu dụ, điện hạ nếu là quê hương khó rời liền đem nó hủy, nếu cố kiếm tình thâm, liền đem hắn giết đi.
Bằng Cử tôn Vương gia dụ chỉ làm việc, nghĩ đến điện hạ cũng sẽ không trách tội, có phải hay không?"
Chu Tử Thư mở mắt ra, thấy dưới núi Tứ Quý sơn trang tất cả dấy lên đại hỏa ánh lửa ngút trời chậm trãi nuốt qua kiến trúc nhà lầu, biển hoa đầy núi.
Y mở to hai mắt không nghĩ tới hơn một năm này Hách Liên Dực chẳng những vẫn chưa buông bỏ mà còn giận chó đánh mèo ở Tứ Quý sơn trang ấy vậy mà hạ một đạo mệnh lệnh như vậy.
Y trơ mắt nhìn sơn trang bị hủy trong biển lửa, đủ loại chuyện vặt vãnh lúc nhỏ ở chỗ này nhất nhất đều hiện ra trước mắt.
Vân Đạm Phong Khinh Đường trước kia là nơi Tần Hoài Chương dạy võ công cho y, trong viện có cọc hoa mai, trên gạch đá hoa tuyết dưới đất khắc Cửu Cung Bát Quái Đồ là để cho y luyện tập lưu vân cửu cung bộ, sư phụ cùng Cửu Tiêu mỗi khi mùa đông tuyết rơi sẽ ở trong sân làm người tuyết, đánh trận tuyết, náo nhiệt cực kỳ.
Dưới tàng cây mai viên y tự tay chôn hơn mười vò rượu ngon, đang muốn lục tục đào tới cho Ôn Khách nếm thử.
Hạnh Hoa Xuân Thâm Quán là nơi y từ nhỏ đã đọc sách, sư phụ đem bộ dáng bắt tay miêu tả cho y vẫn còn ở trước mắt, Sơn trang nội viện Lạc Nguyệt Các là nơi sư nương ở, luôn nuôi rất nhiều tiểu động vật, đều là sư nương mềm lòng từ trong núi cứu trở về, Vô Ngôn Đình là chỗ đệ tử phạm sai lầm trong sơn trang suy nghĩ, Chu Tử Thư từ trước đến nay đều quy củ nơi này cùng y vô duyên, ngược lại y lại đến thăm sư đệ Tần Cửu Tiêu vài lần ở đây.
Tần Cửu Tiêu đỏ mặt nhỏ nhắn nắm lấy lan can khóc muốn bộ dáng y đi cầu tình sư phụ ở trước mắt, trên vách đá có một cây hạnh hoa, mỗi mùa xuân sư phụ sẽ dẫn y cùng Cửu Tiêu đến dưới gốc cây kia đo xem bọn họ lại cao bao nhiêu, sau đó lại khắc lên thân cây, Vọng Hương Đài Thủy Các chỉ vài ngày trước y còn cùng Ôn Khách Hành ở đây đối nguyệt, y chính miệng hứa hẹn với Ôn Khách Hành chấp tử chi thủ, tọa khán vân thư, hứa hắn một mảnh gia viên, lời nói vẫn còn trong tai này nay nhà lại bị hủy như vậy, mà bây giờ Ôn Khách Hành cũng sẽ không nhớ rõ y nữa.
Trong lúc hoảng hốt Chu Tử Thư lại nhớ tới đầu năm đó khi vào Tấn Châu cùng biểu ca tân hôn Yến Nhĩ, Hách Liên Dực từng hứa sẽ đem thịnh cảnh Tứ Quý sơn trang này nguyên phong di chuyển đến Tấn vương phủ an ủi y.
Khi đó Chu Tử Thư từng cười nói lao dân thương lực như thế há có lý này, chẳng lẽ Thế tử gia muốn học Huyền Tông U Vương sao? Huống chi Quất Sinh Hoài Nam thì là Quất, sinh ra ở Hoài Bắc thì là Hàng, thật sự không cần.
Nhưng sau đó Trọng Minh Uyển vẫn được trồng đầy cây mai.
Sau đó, tư quân y lấy Tứ Quý sơn trang làm căn cơ một tay thành lập dần dần thành, Hách Liên Dực hỏi y quân đội này có danh tính không bằng gọi Tấn Châu quân sẽ tốt hơn.
Khi đó Thế tử Hách Liên Tuần mới chưa tới hai tuổi vẫn là tuổi nhãi con học ngữ khó được nổi lên nửa ngày nhàn rỗi, y mang theo Thế tử đi điện Lê Thuần, tiểu Thế tử ở trong ngực y giãy dụa không ngớt muốn đi bắt phụ vương ngồi trên đại điện.
Khi đó điện Lê Thuần cũng không trống rỗng như bây giờ, gạch vàng dưới lòng đất cũng không phải cực lạnh đến khiếp người.
Hách Liên Tuần tập tễnh đi, bởi vì quần áo mặc nhiều nên đứng không vững mà lảo đảo, đi một bước liền lắc lư ba lần, Chu Tử Thư liền cười tủm tỉm nhìn đứa nhỏ, ngược lại Hách Liên Dực đứng lên rồi bế đứa nhỏ lên: "Tử Thư, đệ thật là, tâm lớn như vậy."
"Tương lai cũng sẽ phải học võ, nuôi đến yếu đuối không phải sẽ phế sao?" Khi đó y vừa mới nhược quan*, nhìn Hách Liên Dực nâng tiểu thế tử lên tìm mọi cách trêu chọc cảm thấy thú vị, nghe Hách Liên Dực hỏi y tên quân Tấn Châu như thế nào, trong lòng không thích, cửa sổ điện Lê Thuần mở rộng, Hách Liên Dực ôm thế tử đứng ở bên cửa sổ, một tia trời nghiêng nghiêng buông xuống, bao phủ hai cha con hắn ở trong hào quang.
Chu Tử Thư thấy vậy liền nói: "Tử Thư thấp tài, cầu Vương gia ban danh Thiên Song cho quân đội này." Y khi đó vẫn còn trẻ, cho rằng xả thân một thân liền có thể mang đến một đạo thiên quang cho loạn thế này.
*Nhược quan: 20 tuổi
"Được, Thiên Song thông u minh, mây trôi ban ngày, hai người ta và đệ lại vì loạn thế tối tăm này mà mở ra một đạo cửa sổ trời*!" Hách Liên Dực còn chưa dứt lời, tiểu Thế tử nắm lấy mặt hắn dùng sức nhéo một cái, sau đó liền cười rộ lên, tựa hồ cảm thấy bộ dáng phụ thân đau đớn rất là thú vị.
Hách Liên Dực cũng cười, quay đầu lại nhìn Chu Tử Thư: "Tử Thư.
Phù sinh tuy dài, có thể ở cùng một chỗ với đệ và Tuần Nhi như vậy mới là khó có được nhất.
Ngày sau Hà Đông bình ổn, Cô Vương cùng đệ đi Tứ Quý sơn trang ở lại đó, như thế nào?"
*Thiên Song là hán việt, còn có nghĩa thuần việt là cửa sổ trời
____
Chu Tử Thư nắm chặt nắm tay, nhìn tòa nhà chạm trổ dần dần bị hủy hoại trong lửa lớn, thật lâu sau mới cao giọng nói: "Tứ quý hoa thường tại...! Cửu Châu...!Mọi chuyện đều biết..." Chuyện cũ như khói, lòng người thay đổi, hứa hẹn không tính.
Y vì Ôn Khách Hành quyết tâm cùng vận mệnh chống lại nhưng vẫn thất bại thảm hại, hiện giờ thời gian không có nhiều chỉ còn lại một chút tư niệm này, mà nhà này rốt cuộc cũng không còn.
Trong lòng y không khỏi thầm niệm.
Chu Tử Thư a Chu tử Thư, mười năm đại mộng ngươi rốt cuộc là muốn cái gì? Nghĩ lại, cuối cùng cũng bảo trụ được Ôn Khách Hành không chết, từ nay về sau thiên địa xa rộng năm dài tháng rộng, thanh xuân của hắn vừa vặn, chỉ mong hắn từ nay về sau bình an thuận lợi, không cần cuốn vào những chuyện giang hồ này, phong ba miếu đường, nếu là chân phúc duyên thâm hậu, tam sinh thạch thượng linh hồn xưa kiếp sau có lẽ còn có ngày gặp lại, chỉ là ý niệm này trong đầu quá mức hư vô lờ mờ, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, bởi vậy cũng không nghĩ nữa.
Đoạn Bằng Cử thấy Hai mắt Chu Tử Thư rưng rưng, môi phát run, hiển nhiên trong lòng đau đến cực điểm, lại cố nén không chịu rơi lệ, chỉ lẩm bẩm đọc một câu "Tứ quý hoa thường tại, Cửu Châu mọi việc đều biết" liền không mở miệng nữa, một đôi mắt si ngốc nhìn ngọn lửa kia, tựa hồ muốn đem từng chút từng giọt của Tứ Quý sơn trang toàn bộ nhớ kỹ trong lòng.
Đoạn Bằng Cử trong lòng thoải mái, nhưng cũng cảm thấy Chu Tử Thư quá mức có thể nhịn, liền dương dương đắc ý nói: "Điện hạ chớ đau khổ, Vương gia đối đãi với điện hạ tình thâm ý trọng, mười năm ân sủng điện hạ vẫn là ở trong lòng Tào doanh, đem Tứ Quý sơn trang này nhìn trọng yếu hơn làm gì, hiện giờ tiểu nhân nhìn chẳng qua là như thế.
Một ngọn lửa cháy sạch sẽ, điện hạ lần này đi cũng bớt vướng bận."
Chu Tử Thư trong lòng tuy rằng bi thống muốn chết nhưng cũng không phải vì Tứ Quý sơn trang mà là vì đem Ôn Khách Hành một mình bỏ lại trên thế giới này.
Chút tâm sự này y đương nhiên quyết không chịu ở trước mặt Đoạn Bằng Cử lộ ra nửa điểm dấu vết, càng không thèm nhìn khuôn mặt kia của hắn, chỉ nhẹ giọng nói: "Bằng Cử, ngươi hiện tại rất đắc ý đúng không? Ngươi cũng biết vinh sủng của ta gia thân, làm sao biết lần này trở về Vương gia sẽ không đổ lỗi cho nhau? Chuyện Quân Sơn, có muốn cùng Vương gia tỉ mỉ nói một lời hay không?"
Đoạn Bằng Cử trong lòng rùng mình, Tấn vương có tình cảm sâu đậm với Chu Tử Thư hắn là tận mắt nhìn thấy, ngày đó Chu Tử Thư làm cục giả chết Hách Liên Dực cũng cơ hồ mất đi nửa cái mạng.
Trước mắt thấy Chu Tử Thư tuy rằng thân hãm, bệnh cốt chi ly nhưng vẫn thanh tuấn tuyệt luân mình thấy còn thương, ai biết Tấn vương gặp lại y sẽ không lại bị sắc đẹp của y mê hoặc, tình cũ nhen nhóm muốn làm tâm trí mê man? Vả lại Chu Tử Thư nếu thật sự nói ra chuyện Quân Sơn ngày đó chỉ sợ cái đầu người của Đoạn Bằng Cử hắn sẽ là người đầu tiên rơi xuống đất.
Nghĩ như vậy trên lưng lại toát mồ hôi lạnh, hối hận hôm nay không nên ở trước mặt khoe khoang, đốt Tứ Quý sơn trang vô duyên kết thâm cừu đại hận, lập tức trợn mắt trừng mắt nhìn Chu Tử Thư, trong ánh mắt tràn đầy oán độc, nhịn không được lại nghĩ lần này đi Tấn Châu núi cao đường xa, trên đường nếu có cái gì sơ suất ta bảo vệ không được tính mạng của ngươi Vương gia cũng không thể trách tội ta...!Tuy rằng nghĩ thập phần âm độc nhưng dù sao cũng không dám thật sự động thủ với Chu Tử Thư.
Đoạn Bằng Cử đi theo Chu Tử Thư nhiều năm biết rõ tâm tính của Chu Tử Thư, y đường đường là Tấn vương phi một tay thành lập Thiên Song, lại ngồi vững trên vị này mười năm há có thể là phàm nhân? Nói y một câu tâm ngoan thủ lạt cũng không quá phận, vạn nhất Chu Tử Thư trở về Tấn Châu ân sủng lại phục như vậy người xui xẻo đầu tiên chính là Đoạn Bằng Cử hắn.
Đoạn Bằng Cử biết rõ lúc này nói nhiều sẽ sai lập tức không nhiều lời nữa, chỉ huy xe tù trên đường rời Côn Châu, lấy hướng Tấn Châu mà đi.
Lần này đi đường sơn thủy đi đâu chỉ có một ngày.
Đoạn Bằng Cử nghĩ đến là sợ Chu Tử Thư trên đường đi ngoại trừ cho y dùng nhuyễn gân tán ra thì toàn là thập phần kính trọng, lời cũng không nói nhiều một câu.
Mọi người của Thiên Song là bộ hạ cũ của Chu Tử Thư, y lại là Vương phi chi tôn, Đoạn Bằng Cử nếu an phận người bên ngoài tự nhiên cũng sẽ không đến làm khó y.
Đến một ngày đã vào Tấn Châu, dọc theo đường đi thân thể Chu Tử Thư một ngày hơn một ngày, cũng là do độc cổ xâm nhập kinh mạch.
Đoạn Bằng Cử không tiện lục soát thân thể y chỉ nghĩ là thất khiếu tam thu đinh phát tác tự nhiên âm thầm vui sướng khi người gặp họa.
Đoàn người đem đoàn xe trực tiếp áp giải vào Tấn vương phủ.
Cảnh sắc một đường này đối với Chu Tử Thư mà nói càng ngày càng quen thuộc, mắt thấy Vương phủ vẫn như trước, trong đình một cỏ một cây cũng không có nửa phần biến hóa, hoa mai trong Trọng Minh Uyển ngược lại càng ngày càng cảnh sắc.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài Trọng Minh Uyển, có người vén rèm lên thay y bỏ trái tay chân đỡ y xuống xe.
Trọng Minh Uyển chắc là đã được Tấn vương phân phó nên không có một người, ngay cả Thế tử Hách Liên Tuần cũng không có ở đây.
Chu Tử Thư trong lòng nghi hoặc liền nghĩ Hách Liên Dực có lẽ là muốn gạt mình trở về Tấn Châu, hôm nay mình trở về chính là tù nhân, sinh tử đều nằm trong một ý niệm của Hách Liên Dực, tin tức gạt hắn cũng là hợp tình hợp lý.
Vào Trọng Minh Uyển liền yên lặng ngồi, đã tới thì an chi vốn đã không còn may mắn, chịu trở về Tấn Châu càng không có ý định sống sót rời đi.
Trong lòng y đã tính toán tất cả khả năng thỏa đáng, biết Hách Liên Dực tất nhiên sẽ gặp y trước một lần, chỉ là không nghĩ tới mặt này còn có nhiều quy củ như vậy.
Y ngồi ngay ngắn trên cái giường chính sảnh Trọng Minh Uyển ngày xưa, ngày xưa những thứ mình dùng qua đều được bày ra, y tuy không yêu cũ nhưng mười năm tháng đều chôn vùi trong tiểu viện này Chu Tử Thư y dù sao cũng không phải cỏ cây, trong lòng không khỏi cảm khái.
Hàn mai đồ trên tường đã đổi qua, một màu tuyết trắng, trong gió lạnh ngạo nghễ đứng trên cành cây, từ trang phục đến chất liệu, mọi thứ đều tinh mỹ, vừa nhìn có thể biết là bút tích của Hách Liên Dực, Chu Tử Thư đếm kỹ hoa mai trên bức tranh kia, không nhiều lắm, vừa vặn đúng là tám mươi mốt đóa.
Y mỉm cười, tám mươi mốt đóa hoa mai này vẽ cho dù có tốt đến đâu, có tinh xảo dùng bút mực trân quý hơn nữa thì có thể so với dấu tay sư phụ ngày đó sao? Ôn Khách Hành muốn tu bổ lại bộ hồng mai đồ trong sơn trang một cách hoàn toàn mới mẻ không ai không phải là muốn bắt chước tác phẩm năm đó của Tần Hoài Chương, chỉ vì hắn biết Chu Tử Thư tâm tâm niệm niệm chính là hồi ức trong vật này, mà không phải bản thân bức tranh, đáng tiếc Hách Liên Dực cho đến hôm nay vẫn không hiểu tâm ý của Chu Tử Thư.
Mấy bà lão cầm quần áo trang sức tiến vào, Chu Tử Thư nhìn thoáng qua đều là người lạ, cũng bình thản tự nhiên.
Một người đứng đầu đặt khay trong tay dừng lại hành lễ với Chu Tử Thư: "Điện hạ, Vương gia lệnh cho lão thân chờ thay quần áo cho điện hạ."
"Nhiều quy củ như vậy Vương gia hôm nay thật sự là vô cùng được." Chu Tử Thư cười, nhìn áo lam trên người mình một đường bắc thượng lang bạt, quả thật tàn phá dơ bẩn, có mất quan sát.
Các bà lão không ngước mắt lên mà thúc giục y thanh canh tắm rửa, thay y búi khô tóc, chải kỹ, tiêm dầu, theo phong tục Bắc địa gắt gao quặn quặn lên liền lộ ra da thịt như ngọc sau gáy cùng khuôn mặt thanh tú.
Đám bà lão thấy sau gáy y cũng không có kết ấn, hai mặt nhìn nhau, nhưng chỉ là bất động thanh sắc thay y đeo một cái bạch ngọc quan nho nhỏ.
Chu Tử Thư ở phía Nam lâu không kết tóc tự tại đã quen, hiện tại nhìn mình trong gương cư nhiên thập phần xa lạ.
Khuôn mặt này sau khi rửa sạch một đường phong trần có vẻ càng thêm gầy tái nhợt, trong nháy mắt liền trở thành vị Tấn vương phi bị nhốt ở Trọng Minh Uyển, vây ở Thiên Song.
Các bà lão tay chân đều rất nhanh nhẹn, hầu hạ y chải đầu, đội mũ, mặc áo dài Bắc địa, áo gấm, đều là màu lam xám sâu đến không thể hóa giải, một tầng lại thêm nặng, liền đem y bọc như một con rối cực kỳ tinh xảo.
Y nhìn vào gương chính mình cũng không nhận ra mình, lại không biết vì sao Hách Liên Dực nhớ mãi không quên muốn đem người này ngẫu nhiên bày ra bên người mới tốt.
Xiêm y là xiêm y mới, người lại là người cũ, Chu Tử Thư tự giác đã không chống đỡ được những xiêm y này, làm xong trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Một đội thị vệ đưa y đến điện Lê Thuần, Chu Tử nhẹ nhàng đi, Trọng Minh Uyển vẫn giống như bộ dáng ngày đó y rời đi, tâm tình của y lại rất khác so với trước kia.
Trước kia y nhìn hoa cỏ cỏ dại bên trong Trọng Minh Uyển trong lòng chỉ cảm thấy chúng nó giống như mình, là bị vây khốn ở Trọng Minh Uyển, nếu có cơ hội sinh ra trong hoang sơn hoang dã không biết nên tùy ý vui vẻ như thế nào.
Mà bây giờ mình đi trong thiên địa rộng lớn kia vui vẻ qua, nếm qua tư vị tự do, lại quay đầu lại nhìn những hoa cỏ vây khốn vùng đất cũ này, trong lòng chỉ còn lại một mảnh thảm thiết.
Vừa vào hồng trần, liền sinh nhân quả, vừa có nhân quả, cũng liền sinh vướng bận.
Chưa vào cửa điện Lê Thuần đã có thị vệ lấy nhuyễn gân tán tản ra dưới mũi y hun, lại có thị vệ cầm dây thừng dài làm bộ muốn trói tay y.
Trên mặt Chu Tử Thư không hề có biểu tình gì, lạnh lùng cứng rắn tựa như một tờ giấy trắng: "Đã dùng nhuyễn gân tán rồi lại còn muốn hành động này nhiều hơn sao?"
Đoạn Bằng Cử ở dưới hành lang âm âm cười: "Điện hạ, không phải chúng ta cố ý cẩn thận, thật sự là điện hạ võ công cao cường, Tấn Châu thành này sợ là không có mấy kẻ địch lại được.
Vương gia vạn kim chi thể, cẩn thận nhiều cũng không có gì không đúng." Chu Tử Thư lạnh nhạt cười, Đoạn Bằng Cử chưa bao giờ nói nhiều như vậy, dọc theo đường đi coi như cung kính cẩn thận, nghĩ đến bây giờ thái độ của Hách Liên Dực có thay đổi, hắn xuân phong đắc ý, tính nói thêm lại thay đổi.
Chu Tử Thư hai tay bị trói, nhưng cũng thản nhiên không sợ hãi mà cất bước đi vào điện Lê Thuần, Cao Ngọc Dung thấy y đi vào, vội quỳ xuống thỉnh an, lại nào dám nhìn dây thừng trên tay y?
Hách Liên Dực đứng ở bên cạnh bàn làm việc từ xa, cách rèm cửa trùng trùng điệp điệp, Chu Tử Thư không thấy rõ bóng dáng của hắn, liền chỉ yên lặng đứng chờ, nhìn bóng lưng cao lớn của hắn phảng phất lại trở lại ngày từ hành, trong lúc hoảng hốt một năm đã trôi qua, trong điện Lê Thuần hết thảy như cũ, gạch vàng kia nhìn vẫn lạnh như băng.
Cao Ngọc Dung đứng lên vén rèm lên rồi lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.
Trong điện chỉ còn lại hai người họ, Đoạn Bằng Cử lại quỳ dưới hành lang, vả lại ngoài điện mật thiết tầng tầng lớp lớp không biết vây bao nhiêu thị vệ.
Chu Tử Thư cười, biểu ca này vẫn cẩn thận như vậy, muốn, lại sợ không dậy nổi, bộ dáng như vậy lại còn tham luyến thiên hạ gì?
Hách Liên Dực vốn đứng ở bên cạnh bàn làm việc lau Bạch Y Kiếm của Chu Tử Thư, kiếm này từ sau Quân Sơn liền rơi vào trong tay Hách Liên Dực, hắn trước kia không biết Chu Tử Thư giả chết, đem kiếm này thu vào trong khố phòng, nhìn cũng không nhìn lấy một cái.
Hiện giờ Chu Tử Thư trở về Tấn Châu mới lấy thanh kiếm này ra.
Chờ Chu Tử Thư tắm rửa trang điểm một canh giờ này, hắn đã đem thanh kiếm này lau sạch sẽ, chỉ có thể giám sát người, trên kiếm này phảng phất cũng nhiễm hương bạch mai trên người Chu Tử Thư, lạnh lùng.
Hách Liên Dực đưa tay kẹp lấy thanh kiếm kia, nhẹ nhàng cong lên, thân kiếm liền vẽ ra một độ cong, chính là Bách Luyện cương hóa vòng quanh ngón tay mềm mại, mà chủ nhân của kiếm này đứng ở bên ngoài Noãn Các phục nhuyễn gân tán, hai tay bị trói, nhưng vẫn như cũ vai lưng thẳng tắp, bình thản lẳng lặng nhìn mình, trong ánh mắt kia, cũng không còn nửa điểm triền miên quyến luyến, chỉ là một vịnh nước chết mà thôi.
Hách Liên Dực thấy một đám thị vệ vẫn canh giữ bên ngoài liền nói: "Bằng Cử vất vả rồi, đi xuống đi."
Đoạn Bằng Cử thấy hắn như thế, biết hắn dù sao cũng đã gặp Chu Tử Thư, trong lòng lại dao động, không khỏi quỳ xuống nói: "Vương gia——"
Hách Liên Dực chỉ khoát tay áo: "Đi xuống."
Đoạn Bằng Cử không dám nói nữa, hung hăng liếc mắt nhìn Chu Tử Thư một cái, đã thấy Chu Tử Thư mắt nhìn mũi mũi quan tâm, tựa như nhập định, hoàn toàn không đem tất cả những người gặp phải để vào mắt, cũng chỉ có thể hàm hận mà đi.
"Tử Thư à, khí tính của đệ càng lúc càng lớn, đệ không đến gặp Cô Vương sao?" Hách Liên Dực thấy tất cả mọi người lui ra, một tay cầm Bạch Y, chỉ chỉ vào cái bàn dài trong Noãn Các, trên bàn bày đồ ăn nhẹ và rượu, rượu là trần phong, bình nhìn có chút quen mắt, Chu Tử Thư nhất thời cũng không nhớ ra được rất nhiều, cũng không nhúc nhích, chỉ nhẹ giọng nói: "Vừa đi là một năm, Vương gia vẫn khỏe chứ, thế tử an lành?"
"Lát sau lại gọi Tuần Nhi đến gặp đệ, Vương phi hồi phủ vốn nên có gia yến, nhưng Cô vương có chút lời trong lòng muốn nói với đệ trước, Tử Thư sẽ không thấy lạ chứ?" Hách Liên Dực nói xong liền đi đến bên cạnh Chu Tử Thư ôn nhu nói: "Đệ không đến gặp ta, ta liền đến gặp đệ vậy." Dứt lời, duỗi kiếm cắt đứt dây thừng trói Chu Tử Thư.
Bạch Y kiếm gọt sắt như bùn nhẹ nhàng nhấch lên, dây thừng trộn lẫn dây thép liền bị nó cắt đứt.
Chu Tử Thư hoạt động cổ tay một chút, thấy Hách Liên Dực đã đứng ở trước mặt mình, ánh mắt tha thiết, tóc mai tựa hồ lại có thêm một hai sợi tóc bạc, rốt cuộc cũng là người bên gối mười năm, nhiệt độ khí tức, không quen thuộc, nhất thời vong tình thốt ra: "Vương gia khí sắc quả nhiên còn tốt, chỉ là tóc bạc lại nhiều hơn một chút, thật sự là sớm sinh hoa phát."
Hách Liên Dực vạn lần không nghĩ tới Chu Tử Thư lại nói ra một câu ôn nhu mạch mạch như vậy, mắt thấy ánh mắt y mê ly dường như nhớ lại chuyện cũ giữa hai người, trong lòng vui sướng muốn đi nắm lấy tay y Chu Tử Thư nhẹ nhàng né tránh, chút ôn nhu kia cũng không thấy nữa.
Sắc mặt Hách Liên Dực vừa chuyển, nhịn xuống tính tình: "Nào, ta đã chuẩn bị cho đệ một vò rượu ngon, vốn chôn dưới tàng cây mai Trọng Minh Uyển, đệ còn nhớ không?"
Chu Tử Thư ngưng thần nhìn vò rượu kia, lúc này mới nhớ tới vò rượu này thật sự là chôn lúc đại hôn năm đó.
Tục lệ Tấn Châu xưa, nhà có đứa nhỏ được Khôn Trạch sinh ra liền lấy gạo mới năm đó ủ rượu chôn dưới đất, tương lai khi con cái thành hôn bỏ ra uống.
Chu gia rải rác nhiều năm, Chu Tử Thư lúc được sinh ra đã chôn rượu sớm đã không còn chỗ để trôn tiếp, bởi vậy năm đó khi đại hôn, là trưởng bối Tứ Quý sơn trang cùng Cửu Tiêu cùng nhau ủ một vò rượu này, nói là tương lai lúc công thành danh toại đào ra mọi người cùng nhau uống.
Rượu này từ trước đến nay cứ như vậy mà chôn dưới gốc cây mai lớn nhất trong Trọng Minh Uyển, bộ dáng Tần Cửu Tiêu cầm xẻng nhỏ đắp đất vẫn còn ở trước mắt.
Hốc mắt Chu Tử Thư hơi chua xót thấp giọng nói: "Vương gia, rượu này...!Là người của Tứ Quý sơn trang chôn xuống, hiện giờ còn chỉ có Vương gia cùng ta."
"Đúng vậy...!Tử Thư, nhiều năm như vậy trôi qua, cho nên giao hữu đều rải rác, hiện giờ cũng chỉ còn lại đệ và ta." Hách Liên Dực cầm lấy một thanh tiểu chùy nhẹ nhàng đập nát bùn đất của bình cẩn thận bóc tách: "Ngày đó đệ nhẫn tâm chia tay, ta tưởng đệ vừa đi, hoặc là mai danh ẩn tích, hoặc là dứt khoát chết, cũng vốn định tuyệt ý niệm trong đầu.
Về sau đệ ở Quân Sơn giả chết, ta tin là thật, không ngờ đệ quả nhiên chưa chết, vả lại võ công cũng chưa tổn hại.
Bây giờ cũng nên trở lại bên cạnh cô vương đi? Chỉ cần đệ chịu trở về, chuyện trong hơn một năm qua ta sẽ không đổ lỗi, được không?" Chu Tử Thư thấy rượu kia nồng đậm như hổ phách, không biết là thơm như thế nào chỉ tiếc tư vị rượu này có tuyệt vời đến đâu lại có ích lợi gì, năm đó người chôn rượu trong Trọng Minh Uyển chỉ còn lại y và người cô đơn trước mắt này, chẳng lẽ còn có thể lấy tâm tình năm đó uống vào bình rượu này sao? Huống hồ sau việc ở Quân Sơn y đã cùng Ôn Khách Hành thành thân, tình hảo lưu luyến hiện giờ lại tự tay buông người này xuống, mạng y