Lúc Chu Tử Thư tỉnh lại phát hiện mình đang ngủ trên giường ở Trọng Minh Uyển, y muốn đứng dậy lại không thể nhúc nhích, hai mắt mở to nhìn xung quanh chỉ thấy rèm cửa rủ xuống, hương mai vờn quanh, trong nháy mắt lại cho rằng mọi chuyện trước kia chẳng qua chỉ là một giấc mộng Nam Kha, mình chưa bao giờ rời đi, cũng chưa từng gặp Ôn Khách Hành.
Y lại nằm một lát, chậm trãi cảm giác ngực có một trận tê dại, hô hấp không thông, nghĩ đến một kiếm kia của Hách Liên Dực dù sao cũng không có hạ sát chiêu chỉ là lá phổi trọng thương lại thêm độc trên người nên cũng có chút nghiêm trọng.
Chu Tử Thư nằm bất động tự biết chuyến đi này trở về Tấn Châu những gì mình nên làm và có thể làm đều đã làm nên cũng không có gì tiếc nuối, Hách Liên Dực muốn giữ y một mạng, nghĩ đến đơn giản cũng là vì một chưởng kia của y mà thôi.
Y nhắm mắt lại chỉ cảm thấy rất buồn ngủ, lại cảm thấy cổ họng khô khốc, biết mình trọng thương mất máu muốn đứng dậy uống nước lại quanh thân bủn rủn, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc nổi, khẽ vận khí nội tức chỉ cảm thấy đan điền bế tắc, nhưng tựa hồ nội lực vẫn còn nên hơi cảm thấy an tâm.
Liền vào lúc này Cao Ngũ Lang bưng một cái khay đi vào, trên khay là một chén nước sạch, hắn thấy Chu Tử Thư tỉnh lại liền quỳ xuống trước khi Chu Tử Thư sụp đổ, sau đó dùng thìa bạc đút cho Chu Tử Thư uống nước.
Chu Tử Thư uống vài ngụm nước xong ngực bụng có chút thoải mái.
Trước kia y cũng thường xuyên một thân thương bệnh trở về, Cao Ngũ Lang hầu hạ đã quen rồi cũng không biết cùng Hách Liên Dực cùng Chu Tử Thư ở Điện Lê Thuần gây ra bao nhiêu động tĩnh, thấy Chu Tử Thư đột nhiên trở về, vả lại là thân mang trọng thương liền giống như trước kia hầu hạ, cũng vì ở trong Vương phủ này đã lâu rất rõ ràng chừng mực không phải việc của mình thì tuyệt đối không mở miệng.
Chu Tử Thư lại nằm một lát, tứ chi tê dại dần dần đi tinh thần hơi chấn động, liền hỏi: "Vương gia đâu?"
Cao Ngũ Lang thong dong buông khay xuống, nhìn vết thương trước ngực Chu Tử Thư: "Điện hạ, Vương gia ở điện Lê Thuần.
Thế tử ở bên ngoài chờ đợi, ngài nếu đã tỉnh có muốn gặp không?"
Chu Tử Thư ngẩn ra, y đã thẳng thắn với Hách Liên Dực rằng Hách Liên Tuần cũng không phải do mình sinh ra sao Cao Ngũ Lang còn gọi nó là Thế tử, chẳng lẽ mình hôn mê chưa lâu hoặc là thương thế của Hách Liên Dực quá nặng còn chưa kịp hạ chỉ sao? Tuy rằng y không phải cha đẻ của Hách Liên Tuần nhưng từ khi đứa bé kia còn nhỏ đã nuôi nấng nó lớn lên rốt cuộc cũng vướng bận, thử động đậy thân thể tựa hồ có chút tri giác liền kêu Cao Ngũ Lang đỡ mình ngồi dậy: "Mau gọi nó vào."
Cao Ngũ Lang đi, một lát sau liền nghe được một trận tiếng bước chân, hạ nhân mở rèm ra, Thế tử Hách Liên Tuần bước nhanh vào vẻ mặt hoảng sợ, Chu Tử Thư dặn dò mọi quy củ nuôi dưỡng lúc trước đều quên sạch, xông tới bên giường y bước chân xuống quỳ xuống: "Mẫu thân...!Tuần Nhi rất nhớ người."
Chu Tử Thư thấy cậu đã cao hơn trước rất nhiều, hai mắt sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc qua, trong lòng thương tiếc.
Y thiên tính như thế dù có tâm ngoan thủ lạt như thế nào, quyết định nhanh chóng như nào nhưng người vẫn rơi nước mắt.
Trước kia đối với Hách Liên Dực, sau này đối với Tần Cửu Tiêu, Ôn Khách Hành, thậm chí Trương Thành Lĩnh, A Tương đều là như thế.
Mắt thấy Hách Liên Tuần thương tâm như vậy trong lòng vừa đau vừa hối hận, miễn cưỡng giơ tay lên vuốt ve tóc tóc cậu: "Con ngoan, đừng khóc."
Hách Liên Tuần tôn quý, ngày thường ở trong Vương phủ này cũng không có người tri kỷ.
Huynh đệ vì cậu là con trai trưởng mà kính trọng cậu, phụ thân Hách Liên Dực gần đây chỉ có giáo huấn, từ ái không nhiều lắm, sư phụ trong học đường từ trước đến nay chỉ có khuyên nhủ cằn nhằn, hạ nhân đối với cậu thì tất cung tất kính, ngoại trừ Chu Tử Thư ai cũng sẽ không đối xử với cậu như vậy.
Lúc nhỏ cậu oán Chu Tử Thư đối xử với cậu nghiêm khắc, nhưng mùa xuân vẫn may quần áo mới cho cậu, mùa hè mang theo cậu ngắm sen xem du ngư, mùa thu dạy cậu dùng cung tiễn, mùa đông ôm cậu đến dưới gốc cây hái hoa mai, mọi thứ như vậy đều là Chu Tử Thư làm.
Lòng người ta ngưỡng mộ, từ trước đến nay không thay đổi, nhìn thấy Chu Tử Thư cậu mới cảm thấy trong lòng yên tâm.
Cậu dán sát vào Chu Tử Thư, bởi vì biết phụ vương chỉ thích người hiếu thắng, nhiều năm chưa từng rơi nước mắt, hiện giờ lại nhịn không được, dù sao thì cậu vẫn còn là một đứa trẻ nước mắt cuối cũng cũng nhịn không được chỉ chốc lát sau liền làm ướt xiêm y của Chu Tử Thư.
Chu Tử Thư thở dài, muốn ôm chặt cậu lại nửa chút khí lực cũng không có, để cho cậu dựa vào, khóc, ngược lại chính Hách Liên Tuần ngượng ngùng, rốt cuộc là tính tình được giáo dưỡng bao nhiêu năm nên sau khi thu nước mắt lại thập phần xấu hổ ngồi thẳng người: "Đã lâu không gặp mẫu thân, con thực thất thố.
Mẫu thân, người có ổn không?"
Chu Tử Thư thấy chân tình của cậu lộ ra cũng chỉ trong chốc lát này, đảo mắt lại giống như tiểu đại nhân cố gắng cười: "Tốt, đều tốt, con cũng tốt chứ?"
"Con ổn.
Công phu người giao phó không có tụt lùi xuống, trong học tập cũng tiến bộ, hiện giờ đi theo Lưu sư phụ, phụ vương cũng nói Lưu sư phụ học vấn rất tốt." Hách Liên Tuần quy củ trả lời, Chu Tử Thư trong lòng bất giác hổ thẹn.
Y dạy Hách Liên Tuần đều là một ít võ công thô thiển, Hách Liên Tuần quý làm thế tử, Chu Tử Thư cũng không trông cậy vào cậu tập võ thành công, chẳng qua dạy cậu chút công phu cơ bản, cường thân kiện thể mà thôi.
Võ công Tứ Quý sơn trang y chưa bao giờ dạy qua, biết hài tử này tương lai là người trong Kim Mã Ngọc Đường cần gì phải trông cậy vào y? Y vuốt ve bím tóc của Hách Liên Tuần, nhìn khuôn mặt thập phần tuấn tú của cậu, hai má vẫn còn lộ ra nước mắt mở miệng lại như triều đình tấu giọng điệu, trong lòng rất đau lòng, lại thấy Hách Liên Tuần mặt mang vẻ vui mừng tựa hồ mình thật sự là đi xa dưỡng bệnh hôm nay đã trở về.
Trong lòng y càng thêm cảnh tỉnh, Hách Liên Dực bất động thanh sắc lại có chủ ý gì? Y đánh Hách Liên Dực một chưởng, làm hắn cả đời đau ốm, cho dù là Vương phi nhưng cũng là phạm thượng ác nghịch, chính là cực kỳ bất kính, theo luật mà nói mặc dù Hách Liên Dực không giết y thì cũng tuyệt đối không có đạo lý đem y dời vào Trọng Minh Uyển này, làm bộ hết thảy chưa bao giờ phát sinh.
Ngày đó trên điện Lê Thuần mặc dù chỉ có hai người họ nhưng Đoạn Bằng Cử cùng thị vệ Thiên Song ở ngoài điện đương nhiên biết tình hình trong điện, nếu Hách Liên Dực muốn che dấu việc này cũng không dễ dàng.
Y nghĩ không ra quan khiếu trong đó, y bỏ Ôn Khách Hành đến Tấn Châu vốn là tồn tại ý niệm sẽ tử, nếu ở trên điện Lê Thuần liền chết cũng là chết đến nơi.
Chỉ là bây giờ không chết không sống như vậy, bảy tám lần trong lòng ngược lại bất an.
Mắt thấy Hách Liên Tuần đáng thương như thế trong lòng nhu tình lại sinh ra chỉ đành trấn an cậu trước.
Ngôn Tình Hài
Liền vào lúc này tai nghe được bên ngoài lại là một trận tiếng bước chân, tiếng bước chân này lại thập phần phù phiếm, Chu Tử Thư đã nghe ra đây là tiếng bước chân của Hách Liên Dực liền nháy mắt với Hách Liên Tuần: "Con đi trước đi."
Hách Liên Tuần cũng nghe được tiếng bước chân kia, ngược lại ngẩn ra.
Hách Liên Dực ở điện Lê Thuần "bệnh", thái y nói là đột nhiên bị bệnh tim chỉ nên tĩnh dưỡng, cậu là Thế tử đương nhiên tự mình phụng thang dược, một tấc cũng không rời, hôm nay thật dễ thấy Hách Liên Dực ngủ say mới vụng trộm đi tới Trọng Minh Uyển.
Chu Tử Thư mới tỉnh lại không biết bên ngoài Trọng Minh Uyển đầy thị vệ cho dù mình tiến vào cũng không dễ dàng.
Cậu biết chuyện này có vấn đề, Chu Tử Thư ngày đó nếu thật sự đi Côn Châu dưỡng bệnh như thế nào thư truyền hoàn toàn không có? Hiện giờ hồi phủ, nếu bệnh khỏi trở về lẽ ra phải chiêu cáo triều đình, trong phủ cũng nên có gia yến, càng đừng nói đến ngày đó mẫu thân cùng phụ vương gặp nhau trên điện Lê Thuần, sau đó phu vương bệnh nặng nằm liệt giường, mẫu thân lại còn mê man ba bốn ngày, Lê Thuần điện đám thị vệ thậm chí Đoạn Bằng Cử đều giữ miệng như bình.
Hiện giờ thấy Chu Tử Thư hình thành cốt lập tướng, cùng một năm trước không có nửa điểm khác biệt, sắc mặt ngược lại càng kém một chút liền biết dưỡng bệnh vừa nói thật sự là vô căn cứ.
Dù sao Hách Liên Tuần tuổi còn nhỏ, tuy rằng thông minh nhưng nhất thời cũng nghĩ không ra có gì trong đó.
Cậu nghe Hách Liên Dực một mình đi tới Trọng Minh Uyển trong lòng biết hắn tất nhiên sẽ có lời riêng tư muốn nói chuyện với Chu Tử Thư, nhìn sắc mặt Chu Tử Thư, liền hành lễ với y rồi lặng yên không một tiếng động vòng vào Noãn Các.
Thì ra ngày đó sau khi Chu Tử Thư trúng kiếm hôn mê thị vệ ngoài Điện Lê Thuần nghe được nội điện có tiếng liền nhao nhao xông vào lại không ngờ nhìn thấy Vương phi hộc máu ngất xỉu, Hách Liên Dực cũng chật vật không chịu nổi, mỗi người hồn phi phách tán.
Đoạn Bằng Cử muốn đem Chu Tử Thư đến Quy Vân Các, Hách Liên Dực lại một phen bắt lấy hắn chen ra một câu "Không được đối xử hà khắc, không được giết người" liền ngất đi.
Hắn bị Chu Tử Thư đả chưởng lực bị thương, tuy rằng thương thế không nhẹ nhưng cũng không trí mạng.
Chu Tử Thư chỉ là muốn ngày sau hắn không rảnh cũng vô lực cùng Ôn Khách Hành gây khó dễ, cũng không phải là cố ý muốn tính mạng của hắn, nếu không hai người ở chung một phòng, Hách Liên Dực không thông võ công thượng thừa, Chu Tử Thư chấp chưởng thiên môn nhiều năm, mặc dù nội lực chịu chế cũng có một ngàn loại thủ đoạn có thể giết hắn.
Lăng Hàn ám hương kình chưởng lực quỷ dị khó lường, chính là tuyệt học của Tứ Quý sơn trang, thái y trong Tấn Châu Vương phủ làm sao có thể chẩn trị ra liền nói là Vương gia đột nhiên bệnh tim.
Đoạn Bằng Cử mắt thấy Chu Tử Thư trúng kiếm trước ngực, hận không thể một kiếm đâm y, chỉ là Hách Liên Dực có lệnh không thể không tuân theo nên đành đưa y về Trọng Minh Uyển thỉnh y điều trị.
Vết thương trên ngực Chu Tử Thư là ngoại thương, Hách Liên Dực cuối cùng lưu tình dưới kiếm cho nên vết thương kia cũng không trí mạng, chỉ là y vốn đã phát độc, thân thể gầy yếu, lại trúng một kiếm như vậy trọng thương mất máu, lại mê man ba bốn ngày mới tỉnh lại.
Y thấy Hách Liên Tuần đi buông lòng xuống liền ngồi ngay ngắn trên giường bất động.
Hách Liên Dực từ gian ngoài đi vào Noãn Các bước chân chậm trãi hoàn toàn không có dáng vẻ hào phóng như ngày xưa.
Chu Tử Thư giương mắt nhìn hắn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, búi tóc nửa búi, tóc dài xõa ở phía sau, trên người chỉ mặc một bộ áo bông hoàn toàn không có hoa văn trang trí đi vào trong Noãn Các.
Cao Ngọc Dung lót mấy lớp đệm da sói trên ghế trước giường Chu Tử Thư, đỡ Hách Liên Dực ngồi xuống rồi lôi kéo Cao Ngũ Lang lui ra.
Chu Tử Thư chỉ liếc mắt nhìn Hách Liên Dực một cái liền không nhìn hắn nữa, nhắm mắt lại không nhúc nhích tựa vào đầu giường, chỉ cảm thấy Hách Liên Dực đưa tay cầm lấy tay mình.
Tay Hách Liên Dực thật lớn lại thập phần lạnh như băng, khớp xương kiên cố lòng bàn tay thô ráp, Chu Tử Thư muốn rút tay mình về lại liên lụy đến vết thương trước ngực, một trận đau đớn ập đến như muốn ngất xỉu chỉ đành thôi.
Hách Liên Dực thở dài, hắn mê man hồi lâu sau khi tỉnh lại trong lòng mờ mịt thầm nghĩ muốn gặp Chu Tử Thư cùng y bình tĩnh nói mấy câu, hôm nay gặp y rồi lại không biết mở miệng như thế nào.
Thấy Chu Tử Thư ngồi trên giường, dung mạo tiều tụy, giật mình phát hiện cả đời này có bao nhiêu lần gặp qua bộ dáng như vậy của Chu Tử Thư, đúng là đếm không được, mà lần này vết thương lại là do hắn tự tay gây ra.
Hắn cúi đầu nhìn tay Chu Tử Thư, tay Chu Tử Thư cũng không tinh xảo tú mỹ, chính là tay của người tập võ, lòng bàn tay có kén cũng có vết sẹo.
Hắn nhớ tới trên người Chu Tử Thư vốn là vết thương chồng chất, cũng không nhớ rõ là có lúc nào, vì sao lại có, cúi đầu nhìn thật lâu, lại đem tay kia của Chu Tử Thư cũng cầm, lúc này mới thấy cổ tay phải Chu Tử Thư có một vòng vết đỏ, ngược lại giống như vòng một vòng hồng tuyến, cũng chưa từng thấy qua dấu vết này.
Chu Tử Thư bị hắn nắm hai tay lại không muốn nhìn thẳng vào mặt hắn, liền nhìn hoa mai ngoài cửa sổ.
Thời tiết Tấn Châu rét lạnh hoa mai lại nở rất tốt, từ năm này qua năm khác hoa tương tự, chỉ là sang năm ngày này, y lại sẽ không ở nhân gian nữa rồi.
Giờ này khắc này nếu có Ôn Khách Hành ở bên người, y hoặc là còn có thể lộ ra vài phần bi thương, đối với Hách Liên Dực, trong lòng lại chỉ là một mảnh đờ đẫn.
Hách Liên Dực nắm hai tay y, thật lâu sau mới nói: "Tử Thư, Tuần Nhi của chúng ta...!Tuần Nhi chân chính, là như thế nào..."
Chu Tử Thư cúi đầu nhìn vân văn trên chăn gấm, nhớ tới trước khi Tấn Châu biến đổi người này cũng từng có ôn nhu, đặt cho đứa nhỏ chưa xuất thế kia tên một chữ Tuần.
Tuần giả mỹ ngọc cũng vậy, hai người cũng từng đối với đứa nhỏ này trong lòng có kỳ vọng, nửa đời ân oán, một đời quân thần, hiện giờ duy trì hai người cũng chỉ có đứa nhỏ đã sớm mất kia.
Chu Tử Thư vốn không phải là người sắt đá, năm đó chuyện cũ không ngày hay quên, gian phòng đầy máu tanh của thành Tây Trạch, khuôn mặt xanh tím còn mang theo máu của đứa bé, tiếng rên rỉ của Từ Hải Thành lúc sắp chết vẫn còn rõ ràng...!Y hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn rút tay mình trở về, tràn đầy oán hận ai tuyệt, gác lại hơn mười năm hiện giờ cũng chỉ còn lại bốn chữ: "Tích lệnh tại nguyên*..."
*脊令在原: 脊令: Một loại chim nước, 在: ở, 原: Hoang dã.
Ý câu này trong đây đại khái là đứa nhỏ sớm đã không còn nữa
Hách Liên Dực nghe xong một lúc lâu không nói, kỳ thật năm đó Tấn Châu biến đổi, y cửu tử nhất sinh làm sao có thể quên, đã sớm biết nếu mình chết người đầu tiên Hách Liên Tường không bỏ qua chính là Chu Tử Thư và con trai trưởng Thế tử.
Ngày đó trong loạn cục hành động này của Chu Tử Thư thật sự là vạn bất đắc dĩ, hắn sau khi bị thương nằm yên hai ngày chậm trãi nghĩ thông suốt chi tiết này mọi phẫn nộ ghen ghét đều theo một kiếm kia tản đi, hôm nay gặp lại Chu Tử Thư trong lòng liền chỉ còn lại tràn đầy thê lương, mắt thấy Chu Tử Thư sắc mặt mệt mỏi, so với ngày đó rời đi càng nhiều hơn lại nhớ tới năm đó Sùng Vũ Môn y một người một kiếm liều chết thủ thành môn, trong mắt rơi lệ: "Đệ khi đó vì sao không nói cho ta biết?"
"Nói cho ngươi biết ngươi có chịu để Tuần Nhi sống sao?" Chu Tử Thư buồn bã cười, tự nghĩ không có mấy ngày sống tốt, ngày đó Điện Lê Thuần kháng cáo tất cả suy nghĩ trong lòng, hôm nay thấy Hách Liên Dực rơi lệ, biết hắn tuy rằng thiên tính lạnh bạc nhưng rốt cuộc vẫn là nhớ thương đứa nhỏ không còn kia.
Giờ này khắc này, bọn họ cũng chẳng qua chỉ là một đôi cha mẹ tang tử, cần gì phải đối chọi gay gắt: "Biểu ca, người xưa nay lập đại sự không chỉ có tài siêu thế cũng tất có chí cứng cỏi bất bại, biểu ca cả đời đều đầy đủ, lại vây quanh Tấn Châu nhiều năm, không có tấc tiến, vì sao không nghĩ đến trong đó rốt cuộc là nguyên nhân gì?"
Hách Liên Dực bất ngờ y đột nhiên xưng hô như vậy, trong lòng khẽ động, thấy Sắc mặt Chu Tử Thư bình thản, rốt cục ngước mắt đối diện với mình, trong ánh mắt hoàn toàn không có nửa phần căm hận phẫn nộ giống như lúc Yến Nhĩ tân hôn ngày xưa, hai người ở trên điện Lê Thuần nhàn rỗi luận chính, khi đó giữa hai người vẫn không có lời nào không nói, mà nay Chu Tử Thư lại xưng hô với hắn như vậy chẳng lẽ là muốn đem đủ loại ngày xưa vứt bỏ sao? Lại nghe y lại nói: "Vương gia kế vị đã qua mà đứng, trong lòng có chí lớn chỉ là không khỏi vội vàng gần lợi, làm việc nghiêm khắc.
Vương gia anh minh một đời há không biết trị đại quốc như nấu tiểu tươi? Vương gia nhận mệnh trong nguy nan phải ngăn cơn sóng dữ liền phải mạnh mẽ phong hành, vốn không có sai lầm lớn.
Chỉ là sau khi địa vị Vương gia vững chắc cũng chưa từng có chút hòa hoãn.
Vương gia làm sao quên, quân chi thị thần như tay chân thị thần coi quân như phúc tâm, quân chi thị thần như khuyển mã, thì thần thị quân như quốc nhân, quân chi thị thần như mù, thì thần coi quân như khấu cừu? Vương gia tự hỏi, những năm gần đây thân tín lương thần bên người, dần dần điêu linh, hiện giờ chỉ có Đoạn Bằng Cử có thể dùng được là Vương gia không được hiền minh, hay là Vương gia có lòng hà khắc không giữ được lương thần?"
Hách Liên Dực cúi đầu không nói, Chu Tử Thư cũng không phải vọng ngôn, lời nói tuy nói đâm tim nhưng những năm gần đây bên cạnh hắn có ai chịu nói với hắn những lời thật lòng này? Cho dù là Chu Tử Thư trước kia cũng chưa từng thẳng thắn như thế đem lời nói rõ ràng như vậy, hắn lại ngẩng đầu nhìn mặt Chu Tử Thư, trong lòng mơ hồ cảm thấy bộ dáng này của y giống như đang dặn dò hậu sự, quả nhiên nghe Chu Tử Thư nói: "Vương gia, ta sống không đến đầu xuân ta sẽ chết, lời nói cũng đúng chim sắp chết, tiếng kêu cũng ai.
Vương gia nếu đã liệt định ba tội trạng lớn của ta minh chính điển hình cũng được, âm thầm ban chết cũng được, đối với ta mà nói cũng không có quá lớn khác biệt.
Chỉ là Tuần Nhi dù sao cũng là cốt nhục của Vương gia, Vương gia nếu còn nhớ thương công lao Sùng Võ Môn năm xưa liền xin đối xử tử tế với nó một chút, mặc dù trong lòng nghi ngờ nó chỉ cho rằng nó vì ta nhận tội chiếm vị trí thế tử là được.
Lui một vạn bước, cho dù nó không phải cốt huyết của Vương gia cũng là huyết mạch của Hách Liên gia, huynh đệ Vương gia hầu như không còn thật sự là trích tuyệt ôm mạn quy, hai chữ bất hiếu này cũng chặt đứt thanh danh vương gia."
Hách Liên Dực cười, trong lòng không thể không khâm phục lời nói này của Chu Tử Thư, chỉ cảm thấy hắn từ từ tiến lên từng bước ép sát, tự nhiên chính là phong cách tranh thần trên điện Lê Thuần ngày xưa: "Tử Thư, rốt cuộc vẫn là đệ, từng câu từng chữ đâm tim, bốn góc chu toàn chính là muốn bảo vệ tính mạng Tuần Nhi?" Hắn suy nghĩ một chút, lại nói: "Vết thương đinh trên người đệ chữa khỏi chưa?"
Chu Tử Thư gật gật đầu: "Chữa khỏi rồi lại trúng độc, giày vò một phen kết quả vẫn là chết ở Trọng Minh Uyển này, cũng không biết vì sao lại vậy." Y lại ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ: "Vương gia, ta là thần không thể tận trung, là thê không thể toàn tiết, sau khi chết không nên vào Vương