Editor: Lạc Y Y
Nghe xong câu chuyện Lục Cẩn kể, Tô Nguyên cảm thán nói: "Thì ra anh với em quen biết nhau như vậy, thật sự xin lỗi anh, em đã quên những chuyện này rồi."
"Không cần xin lỗi, Tiểu Nguyên Bảo." Lục Cẩn vuốt nhẹ hàng lông mày của Tô Nguyên, "Anh nhớ là được."
Tô Nguyên: "Nhưng anh cũng không cần sợ hãi như vậy, dù sao em bây giờ đã lớn rồi, sao có thể bị người xấu dẫn đi được."
"Đúng vậy á, anh trai đã trưởng thành rồi, nào còn sợ người xấu nữa!" Lục Bạch ôm quả bóng đi tới, "Anh trai chơi bóng với em đi."
"Được" Tô Nguyên rời khỏi cái ôm của Lục Cẩn, mỉm cười đứng lên tiếp tục chơi bóng với Lục Bạch.
Lục Cẩn thì ngồi ở bên cạnh nhìn một lớn một nhỏ chơi ở đó, vẻ mặt lại dần trở nên khó coi, cuối cùng bọn họ đến giờ cơm mới quyến luyến không nỡ mà trở về.
Lúc ăn cơm cũng không hề thả lỏng, một đám người vẫn tiếp tục truy hỏi Lục Cẩn một loạt câu hỏi về công việc trên bàn ăn, mặc dù Lục Cẩn trả lời hết tất cả các câu hỏi, nhưng Tô Nguyên vẫn cảm thấy sự thiếu kiên nhẫn của anh.
Tô Nguyên không có cách nào bắt mọi người im lặng, chỉ có thể gắp nhiều thứ Lục Cẩn thích ăn cho anh.
"Tô Nguyên đúng không, tôi từng xem show của cậu." Em họ của Lục Cẩn – Lục Thành Nghị bưng ly rượu qua, "Tôi là em họ của Lục Cẩn, tôi kính chị dâu một ly."
"Chào cậu" Tô Nguyên nhận lấy ly rượu, tùy ý nhấp một ngụm.
Nhưng Lục Thành Nghị không dễ dàng bỏ qua cho Tô Nguyên, thấy Tô Nguyên uống một ngụm đơn giản vậy, không vui nói: "Không phải chứ chị dâu, cậu chỉ uống vậy thôi à? Tôi đã uống cạn rồi, cậu như vậy là xem thường tôi đúng không?"
Tô Nguyên không phải không biết uống rượu, mà là tửu lượng của cậu cực kì kém, gần như chỉ một ly là say, cậu sợ mình uống nhiều sẽ quậy thành trò cười.
Bà Lục vốn đã không ưa gì mình, lỡ đâu mình vào lúc này lại làm mất mặt bà ta, đoán chừng sau này sẽ càng ghét mình hơn.
Nhưng nhìn cái điệu bộ của Lục Thành Nghị, mình không uống thì có hơi khó xử, đang lúc Tô Nguyên đang tiến thoái lưỡng nan, Lục Cẩn lặng lẽ đặt đũa xuống, đổ toàn bộ rượu trên bàn vào trong ly của Lục Thành Nghị.
"Không phải cậu thích uống rượu sao?" Lục Cẩn cười khẩy, "Rượu này tôi kính cậu, uống hết nó."
Lục Thành Nghị không ngờ Lục Cẩn che chở vợ mình như vậy, tức khắc trợn tròn mắt, uống cạn ly này chắc hắn được người khiêng ra ngoài, "Anh họ, em..."
"Uống nhanh lên, còn cần tôi nhắc lại lần nữa sao?" Lục Cẩn bực dọc thúc giục nói, dám ức hϊếp Tiểu Nguyên Bảo của tôi, thật là không biết sống chết.
Dì hai Lục nghe thấy động tĩnh lập tức chạy đến hỏi: "Tiểu Cẩn à, mấy đứa đang làm gì vậy?"
"Mẹ" Lục Thành Nghị ấm ức nói: "Con chỉ kính vợ của anh họ một ly, anh họ đã tức giận bắt con uống hết chỗ rượu này."
"Đây..." Dì hai Lục quay đầu lại nói với Lục Cẩn: "Tiểu Cẩn à, Thành Nghị không biết uống rượu, con bắt nó uống nhiều vậy nó sẽ khó chịu đó, hơn nữa Thành Nghị cũng chỉ kính rượu Tô Nguyên thôi, có gì mà con tức giận chứ."
"Cho nên rượu này cậu định không uống nữa?" Lục Cẩn thờ ơ mà gắp rau cho Tô Nguyên, "Nếu mấy người không cho tôi mặt mũi thì đừng mong tôi giữ thể diện cho mấy người."
Lục Cẩn đặt đũa xuống, lau khóe miệng, "Bữa cơm ngày hôm nay tôi cũng ăn xong rồi, các người từ từ ăn, tôi đi trước."
Dứt lời liền kéo theo Tô Nguyên rời đi.
Chờ tới khi hai người về tới nhà thì trời đã tối lắm rồi, Tô Nguyên sau khi tắm xong liền thấy Lục Cẩn đang gọi điện thoại trên sofa, hình như đang xử lý việc quan trọng. Cậu lo động tác của mình sẽ quấy rầy Lục Cẩn, Tô Nguyên cẩn thận thả nhẹ bước chân.
Nhưng Lục Cẩn vào khoảnh khắc Tô Nguyên bước ra đã biết cậu tắm xong rồi, anh lập tức ngắt điện thoại vẫy tay với cậu.
Tô Nguyên đi tới hơi lo lắng hỏi: "Bữa tiệc gia đình anh hôm nay bị em làm cho hỏng bét rồi, bà Lục không tức giận chứ?"
"Không sao, em đừng lo lắng." Lục Cẩn xoa cằm Tô Nguyên, "Trước đây anh không hề quay về dự bữa tiệc như này, chỉ là lần này
anh muốn để bọn họ biết bà xã của anh là em, có điều anh nghĩ sai rồi, họ hàng nhà họ Lục chẳng khác gì một lũ ăn bám chỉ biết hút máu, bọn họ biết hay không vốn không quan trọng, hôm nay dẫn em đến đó để em chịu thiệt rồi."
Tô Nguyên lắc đầu, "Anh cũng đừng nói như vậy, Lục Bạch đáng yêu như thế, nào có ăn bám chứ!"
"Phải phải phải, nó đáng yêu nhất." Lục Cẩn cười nói: "Em thích trẻ con sao?"
"Thích chứ, đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp đáng yêu biết bao." Tô Nguyên vừa nghĩ đến trẻ con, cả người trong nháy mắt phát sáng, "Lục Cẩn anh nói xem, sau này con của mình trông như thế nào nhỉ? Liệu có trắng trẻo mập mạp giống như Lục Bạch không?"
"..."
"Lục Cẩn?" Tô Nguyên không nghe thấy đáp lời, cậu khó hiểu ngửa đầu nhìn Lục Cẩn.
"Ừm, trắng trẻo mập mạp ấy, còn đáng yêu hơn cả Lục Bạch!" Lục Cẩn cười nói: "Thời gian không còn sớm nữa, em ngủ trước đi, anh đi tắm."
Tô Nguyên gật đầu, trở lại phòng ngủ nằm xuống, cậu nghĩ khi không mình nói đến con cái, nhất thời trở nên xấu hổ.
"Trời ạ, mình đã nói gì thế này! Tự nhiên lại bắt đầu nghĩ đến con cái rồi, á, vậy cũng quá nhục nhã rồi đi!"
"Nhưng hôm đó Lục Cẩn không có tiến vào trong cùng, cũng không đánh dấu mình, có phải là không muốn có con không?"
Tô Nguyên nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung.
Không bao lâu, sau lưng lún xuống, Lục Cẩn từ trong nhà tắm trở ra cũng đã nằm lên giường.
Tô Nguyên quấn chăn lại: "Ngủ ngon"
Góc chăn được người nhét vào, Lục Cẩn thấp giọng: "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Ánh đèn mờ đi và căn phòng chìm vào bóng tối.
Tô Nguyên thư giãn đầu óc, cố gắng để mình nhanh vào giấc ngủ.
Có lẽ như vậy thực sự có hiệu quả, Tô Nguyên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chắc do trong lòng vẫn luôn nghĩ đến chuyện gì đó, Tô Nguyên lại mơ thấy mình thực sự có con với Lục Cẩn, đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp, cười lên cực kỳ đẹp, Tô Nguyên vui mừng muốn ôm đứa nhỏ, nhưng lại không ngờ lại ôm vào khoảng không, nháy mắt đã bị giật mình tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh dậy Tô Nguyên nhìn mình đang vùi vào trong l*иg ngực Lục Cẩn, trái tim trống rỗng bỗng được sưởi ấm, Tô Nguyên đang chuẩn bị trở mình ôm Lục Cẩn lại không ngờ Lục Cẩn trước một bước thu mình về, nhiệt độ ấm áp dán trên đôi chân Tô Nguyên dần biến mất.
Tô Nguyên bị giật mình không dám động đậy.
Cậu cảm thấy một vật thể to lớn phía sau mình, đó là thứ mà cậu mới quen thuộc ngày hôm qua.
Lục Cẩn đây là?? Muốn rồi? Hay là đã mơ thấy gì đó?
Tô Nguyên đang suy nghỉ vẩn vơ, không chú ý tới bàn tay Lục Cẩn đã bắt đầu lặng lẽ xâm nhập vào lãnh địa của cậu.
Đến khi nơi nhạy cảm của bản thân bị Lục Cẩn sờ soạng, cậu mới phát hiện Lục Cẩn đã tỉnh.
"Tiểu Nguyên Bảo, có thể không?" Lục Cẩn dùng giọng nói khàn đặc hỏi.
Tô Nguyên nhất thời đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Nhưng, chỗ đó của em vẫn còn đau lắm, anh có thể nhẹ nhàng chút không?"
Lục Cẩn liếʍ qua tuyến thể của Tô Nguyên, làm Tô Nguyên không khỏi phát run, "Đừng sợ, anh không tiến vào."
Tô Nguyên đánh chết cũng không nghĩ tới, tuy không tiến vào nhưng lại mệt mỏi không kém.