[ABO] Sau Khi Kết Hôn Tôi Thật Thơm

Họp báo


trước sau

Editor: Lạc Y Y

Ngày hôm sau Tô Nguyên vừa thức giấc đã cảm thấy giữa hai chân đặc biệt mát mẻ, không khó để nhận ra nó đã được bôi thuốc, Tô Nguyên kiểm tra cẩn thận, quả nhiên bị chà sát trầy da rồi.

Rời giường ăn xong bữa sáng, Tô Nguyên thu dọn sơ qua một lượt, buổi chiều cậu phải đi gặp Đới Thanh, nhất định phải nói rõ ràng chuyện này.

Đới Thanh làm việc càng quyết đoán hơn, hắn vẫn luôn từ chối yêu cầu gặp mặt của Tô Nguyên, bất chấp tất cả mở họp báo bất ngờ làm đảo lộn kế hoạch của Tô Nguyên.

Từ An vội vội vàng vàng chạy tới, uống một ngụm nước nói: "Người này có phải có bệnh không, khi không còn mở họp báo! Đệch mẹ nó thằng đó bị ngu à!"

"Từ ca uống miếng nước đi cho bớt giận." Tô Nguyên lập tức rót nước, "Em cũng không ngờ hắn sẽ như vậy, ngày hôm qua em vừa chuẩn bị xong gặp mặt nói chuyện đàng hoàng, không nghĩ tới hắn lại làm vậy."

"Giang Thành cũng chả được tích sự gì, để cậu ta tìm người đã lâu như vậy vẫn chưa tìm thấy." Từ An cả người tức đến sắp nổ, qua hồi lâu mới bình tĩnh lại.

Tô Nguyên: "Từ ca, chúng ra cũng đến đó đi, có thể qua đó nắm bắt cơ hội, trước khi Đới Thanh nói với phóng viên thì thương lượng thử."

"Trước mắt cũng chỉ có cách đó, chúng ta đến đó trước, tôi cũng bảo Giang Thành dẫn người qua đó luôn." Từ An vẫn cảm thấy rất tức, không nhịn được lại chửi tục mấy câu.

Thời gian họp báo vẫn chưa đến, nhưng đã có rất nhiều phóng viên ngồi xung quanh, vì không để lộ dấu vết mình cũng đến đây, Từ An đã đút lót nhân viên công tác dẫn vào từ một con đường nhỏ và đi thẳng đến phòng chờ của Đới Thanh.

Nhưng không ngờ Tô Nguyên lại chạm mặt người quen – Triệu Tân Dương tại phòng nghỉ, nhìn thấy bộ dạng ôm ôm ấp ấp của hai người, Tô Nguyên bỗng hiểu ra vì sao Đới Thanh lại nhằm vào mình như vậy, động tác của Từ An nhanh hơn, trực tiếp chụp ảnh lại.

"Tô Nguyên?" Đới Thanh nhìn thấy Tô Nguyên, lập tức nhảy khỏi cái ôm của Triệu Tân Dương, khẩn trương hỏi: "Cậu sao lại vào đây, cậu tìm tôi làm gì?"

Từ An nghe vậy cảm thấy thật nực cười, "Tìm mày làm gì? Đới Thanh, sao mày không hỏi thử lương tâm của mày xem, mày lại đang làm cái gì?"

Đới Thanh: "Tôi... tôi..."

"Tôi lại thấy kì quái, tôi với cậu không thù không oán, vì sao cậu lại chơi tôi như vậy, thì ra là vì Triệu Tân Dương à." Tô Nguyên cười khẩy, "Nếu cậu muốn có được sự coi trọng của Triệu Tân Dương mới làm như thế, tôi thật sự cảm thấy bi ai thay cho cậu."

"Bi ai?" Triệu Tân Dương cười lớn, "Từ này tôi cũng muốn tặng cho cậu, Tô Nguyên, Lục Cẩn cưới cậu mới là bi ai đó, cậu tưởng cậu khiến Lục Cẩn hủy hợp đồng với nhà tôi thì cậu thắng rồi sao? Tôi nói cho cậu biết nha, nhà họ Lục trong vòng mấy tháng tới sẽ không còn nữa."

"Cậu nói bậy gì đó!" Tô Nguyên trong phút chốc đã tức giận, nói xấu cậu không sao, nhưng trù ẻo chồng cậu thì không được!

Triệu Tân Dương: "Nhà họ Lục hủy hợp đồng với nhà tôi, bọn họ sẽ mất đi vật liệu, đây không phải tự tìm chết sao? Vòng ức chế nhà tôi cũng biết làm, đến lúc đó cậu xem xem Lục Cẩn lấy cái gì ra so với tôi!"

Tô Nguyên biết Lục Cẩn làm sao xử lý chuyện này, nhưng không biết tình hình kinh doanh của công ty anh như thế nào, chỉ là khi ấy Lục Du đến tìm Lục Cẩn với bộ dạng tức giận đó, sẽ không thật sự... không đúng, Lục Cẩn đã bảo mình tin tưởng anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ không làm ra chuyện bản thân không nắm rõ.

"Triệu Tân Dương, chồng tôi có làm sao cũng sẽ không thua cậu, cậu cứ chờ đó đi." Tô Nguyên nhìn sang Đới Thanh, "Chắc là cậu không biết vì sao Triệu Tân Dương lại muốn đối phó tôi như vậy đúng không, hắn thích một người tên là Nguyễn Văn, cậu chẳng qua là đang dâng cuộc đời mình cho tình địch của mình thôi, thật đáng thương mà."

Đới Thanh nghe vậy cả người ngây dại, không dám tin mà nhìn sang Triệu Tân Dương, "Tân Dương, anh nói chuyện này kết thúc sẽ kết hôn với em, anh sẽ không lừa em đúng không."

"Đới Thanh, em là thằng ngốc sao? Sao người khác nói gì em cũng tin? Đến bước này rồi em có
điều gì mà nghi ngờ anh!" Triệu Tân Dương hận rèn sắt không thành thép chỉ vào Đới Thanh, trong đáy mắt lại có chút rối loạn, nhưng vì Đới Thanh đang cúi đầu không để ý thấy.

"Nhưng... anh với Nguyễn Văn..." Đới Thanh vẫn còn có chút không tin tưởng, hắn mỗi ngày đều thấy Triệu Tân Dương ra ra vào vào với Nguyễn Văn, dáng vẻ vô cùng thân thiết.

Triệu Tân Dương âm thầm trợn mắt, vươn tay ôm lấy Đới Thanh, dùng giọng điệu vô cùng sến súa nói: "Cục cưng à, sao em có thể nghi ngờ anh không yêu em chứ? Nguyễn Văn chỉ là người anh quen trong chương trình thôi, anh với cậu ấy thật sự không có gì mà, chúng ta đối phó Tô Nguyên trước, cái khác anh giải thích với em sau có được không?"

Nhìn thấy cảnh này, Tô Nguyên chỉ cảm thấy đau mắt, cậu muốn lập tức rời khỏi cái nơi kinh tởm này, "Đới Thanh, tôi hy vọng cậu đừng hối hận."

Dứt lời Tô Nguyên rời đi, Từ An đã tìm thấy một vị trí tốt, có thể nhìn rõ buổi họp báo mà không bị ai phát hiện.

Nhìn thấy Tô Nguyên qua đây Từ An hỏi: "Thế nào rồi? Chắc chắn hắn không chịu nói ra chân tướng đúng không."

"Anh đã đoán trúng rồi" Tô Nguyên không vui ngồi xuống.

Từ An cười khẩy, "Ngay từ ban đầu hắn lên tiếng thanh minh thì tôi đã biết chắc chắn hắn đang chơi cậu, đến bước này rồi sao có thể bằng lòng đứng ra giải thích chứ. Chúng ta ngồi xem trước đi, xem coi bọn chúng còn muốn giở trò gì."

Đới Thanh cùng với người đại diện của mình rất nhanh đã đi ra, cánh tay đang băng bó làm người ta thương xót, đám phóng viên đã sớm không còn nhẫn nại, đợi nhân vật chính vừa ra là bắt đầu điên cuồng đặt câu hỏi.

Người đại diện của hắn lập tức ổn định hiện trường: "Tôi biết mọi người đều có rất nhiều điều muốn hỏi, đợi lát nữa Tiểu Thanh của chúng tôi sẽ trả lời, cũng mong mọi người đừng nôn nóng."

Khung cảnh dần trở nên yên tĩnh, Đới Thanh dựa theo các phóng viên đã sắp xếp sẵn bắt đầu lần lượt gọi tên.

Phóng viên: "Đới Thanh, thương thế của cậu vẫn ổn chứ? Vết thương của cậu liệu có cấu thành tội cố ý gây thương tích cho Tô Nguyên không? Cậu có từng nghĩ tới việc ra tòa với cậu ấy chưa?"

Đới Thanh lập tức vắt cạn hai dòng nước mắt, giả vờ nói: "Cảm ơn sự quan tâm của bạn phóng viên này, tay của tôi đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng thương tích này của tôi Tô Nguyên cũng không phải cố ý."

Phóng viên: "Ban đầu cậu giải thích nói mình bị thương quả thực là Tô Nguyên đã đẩy cậu, vậy cậu đã có biện pháp gì đối với cậu ấy chưa. Đối với việc cậu ấy đẩy cậu, cậu ấy vẫn không lên tiếng thanh minh, hai người đã thỏa thuận riêng với nhau rồi sao?"

Vừa nghe đến thỏa thuận riêng, Đới Thanh tỏ ra sợ sệt, phóng viên lập tức bắt được, giơ máy ảnh lên liền sững sờ, có thể lộ ra vẻ mặt này, nhất định phải có trò mèo gì trong đó.

Người đại diện lập tức bảo vệ Đới Thanh, "Cảm ơn câu hỏi vừa rồi của bạn phóng viên, đây cũng là lý do vì sao chúng tôi muốn mở họp báo."

"Chính là vì người của phòng làm việc của Tô Nguyên không ngừng quấy rối nghệ sĩ nhà tôi, liên tiếp gửi tin nhắn uy hϊếp nghệ sĩ của tôi, để cậu ấy thanh minh cho Tô Nguyên, lừa dối mọi người nói nghệ sĩ nhà tôi tự té ngã bị thương, nếu từ chối thì uy hϊếp sẽ phong sát nghệ sĩ nhà tôi, cho nên tôi quyết định công bố chuyện này ra ngoài."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện