Editor: Lạc Y Y
Lúc Lục Cẩn chạy vội tới bệnh viện thì Tô Nguyên đã ngủ rồi, nhìn miếng băng gạc được bó trên đầu Tô Nguyên, anh đau lòng khẽ vuốt ve.
Tô Nguyên tỉnh giấc bởi động tác của Lục Cẩn, nhỏ giọng nói: "Sao anh đến đây rồi?"
"Anh làm em thức giấc à?" Lục Cẩn nói xin lỗi: "Ngủ đi, anh ở đây với em."
Tô Nguyên không mở mắt, chỉ dịch người sang để trống ra vị trí cho Lục Cẩn.
"Ôm ôm"
Lục Cẩn không khách sáo, trực tiếp lên giường bệnh, cẩn thận tránh đυ.ng vào vết thương của Tô Nguyên, ôm cậu vào lòng.
Vừa hồi phục trí nhớ, Tô Nguyên nhận ra bản thân trở nên yếu đuối hơn, rất cần người ở bên cạnh cùng mình.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, Tô Nguyên mới phát hiện hóa ra đêm qua không phải mình nằm mơ, Lục Cẩn thật sự đến với cậu, cậu vui vẻ nên càng ôm chặt lấy Lục Cẩn hơn.
Lục Cẩn bị sự nhiệt tình vào sáng sớm của Tô Nguyên làm tỉnh giấc, đôi mắt vẫn chưa mở đã đưa miệng hôn sang.
"Đừng giỡn nữa" Cái tay Tô Nguyên yếu ớt vô lực đẩy Lục Cẩn ra, nhưng bị Lục Cẩn bắt lấy.
"Cẩn thận chút, đừng để đυ.ng đến vết thương, anh không chọc em nữa." Lục Cẩn thả tay Tô Nguyên, ôm cậu vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Vệ sinh cá nhân xong thì nhìn thấy bữa sáng đã được chuẩn bị, phải nói rằng, sự chu đáo của Lục Cẩn quả thật không ai bì được.
Sau khi ăn xong, Lục Cẩn mới bắt đầu hỏi: "Nói xem nào, mấy ngày nay em đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Nguyên nhìn sắc mặt của Lục Cẩn thì không dám giấu giếm, tất cả đầu đuôi ngọn ngành đều nói hết ra.
Lục Cẩn nghe xong thì trầm mặc một lúc, cuối cùng ôm Tô Nguyên mà xin lỗi, buồn rầu nói: "Xin lỗi Nguyên Bảo của anh, để em chịu khổ rồi, tất cả là do anh không tốt."
Tô Nguyên đáp lại cái ôm của Lục Cẩn: "Bọn họ chỉ là muốn anh khỏe mạnh, em biết, nếu như cuối cùng không còn cách nào khác, em sẽ đồng ý, không còn tuyến thể thì em vẫn còn sống mà phải không?"
"Không được!" Lục Cẩn nghiêm nghị từ chối, anh sẽ không đồng ý lấy tuyến thể của Tô Nguyên để cứu lấy mạng mình.
Tô Nguyên dỗ anh: "Được rồi, được rồi, đây không phải là phương án cuối cùng đó sao, nhất định sẽ có cách mà, bây giờ công nghệ kỹ thuật tiên tiến, chắc chắn có thể trị khỏi cho anh."
"Còn đau không?" Lục Cẩn nhìn vết thương của Tô Nguyên, lòng đầy đau xót.
Tô Nguyên lắc đầu: "Không đau nữa, vào lúc đó em rất sợ hãi, sợ sẽ không còn gặp được anh nữa, nhưng bây giờ anh ở bên cạnh em, em không sợ, cũng không đau nữa."
...
Khương Nghiên nhìn Tô Duệ nằm trong phòng cấp cứu, khuông mặt gầy gò không còn nhìn thấy sự ngang ngược của quá khứ, "Tiểu Duệ, mẹ nhất định sẽ giúp con lấy được thận, đó là của con, ai cũng đừng hòng giành được! Con chờ mẹ, mẹ sẽ đi giải quyết những ai ngăn cản con."
Từ sau khi Tô Duệ nằm trên giường bệnh không thể nói chuyện, Khương Nghiên đã bắt đầu không bình thường, cứ huyên thuyên mỗi ngày, bác sĩ đi ngang qua đều lộ ra vẻ mặt thương tiếc.
Khương Nghiên vừa khóc vừa cười, cầm theo con dao gọt trái cây gọt trái cây mà Tô Duệ thích ăn, "Tiểu Duệ ngoan ngoãn đợi mẹ, mẹ sắp có thể bảo Tô Nguyên đưa thận cho con rồi, con nhất định phải chờ mẹ nha."
Sau khi trời sáng, Khương Nghiên đi gọi hộ lý bảo cô chăm sóc cho Tô Duệ chu đáo, còn bà thì thu dọn một lúc, trang điểm, thay một bộ đồ đẹp, trở lại với phong thái ngày thường.
Nhà họ Lục vẫn nguy nga lộng lẫy như trước, Khương Nghiên đứng ở cửa, miệng nở nụ cười ấn chuông cửa.
"Bà chủ, mẹ của Tô Nguyên nói muốn gặp bà."
Bà Lục sững sờ một lúc, bà ta không biết vì sao Khương Nghiên lại đến gặp mình vào lúc này, thế rồi vẫn bảo người để người vào.
Khương Nghiên khẽ cười ngồi xuống đối diện bà Lục, "Bà Lục, tôi muốn biết lúc đầu các người vì sao muốn Tô Nguyên? Là vì nó có thể cứu con trai bà sao?"
Không vòng vo, không nói bóng nói gió, Khương Nghiên nói thẳng vào vấn đề, bà Lục thoáng chốc sắc mặt thay đổi, "Ai nói với bà? Tô Nguyên?"
Bà Lục càng lo hơn là liệu Tô Nguyên có nói bệnh tình của Lục Cẩn cho Khương Nghiên hay không, nếu bị người khác biết
được bệnh của Lục Cẩn, lỡ như bị người hãm hại?
"Cậu ta còn nói gì với bà?" Bà Lục bắt đầu lo sợ.
Khương Nghiên cười khẩy, "Quả nhiên, các người bỏ ra cái giá lớn như vậy chính là vì thận của Tô Nguyên, không thể được, thận của nó chỉ có thể là của Tiểu Duệ, bà đi chết đi!"
Bà ta tiến lên mấy bước, quật ngã bà Lục, bịt miệng bà ta thật chặt.
Bà Lục vốn chưa kịp phản ứng, hoặc là nói bà ta vốn không ngờ tới Khương Nghiên sẽ bất ngờ tấn công bà ta như vậy.
Những người hầu ở một bên cũng ngẩn ra, ngây người ra đó một lúc.
Khương Nghiên nhân cơ hội lấy ra con dao gọt trái cây lấy từ bệnh viện, chẳng hề do dự mà đâm vào người bà Lục.
"Mày đừng hòng có ý đồ với Tô Nguyên, thận đó là của Tiểu Duệ, mày đừng hòng lấy, đừng có mơ! Tiểu Duệ của mẹ, con sẽ không sao đâu, mẹ nhất định sẽ cứu con." Khương Nghiên điên cuồng nói.
Những người hầu lúc này mới phản ứng lại, lập tức bắt lấy Khương Nghiên.
...
Lục Cẩn nhìn Tô Nguyên ngủ trưa, đột nhiên điện thoại đổ chuông, vì để không làm ồn Tô Nguyên nghỉ ngơi, nên đi ra bên ngoài nghe điện thoại, không ngờ là điện thoại trong nhà gọi tới, nói bà chủ bị người ta tấn công, đã đưa vào bệnh viện.
Không kịp giải thích với Tô Nguyên, Lục Cẩn lập tức chạy tới bệnh viện.
Cuối cùng Tô Nguyên vẫn là bị tiếng chuông làm ồn tỉnh giấc.
"Mẹ cậu bị nghi ngờ cố ý gϊếŧ người, mong cậu hãy đến đồn cảnh sát một chuyến."
Nghe thấy lời này cả người Tô Nguyên đều ngây dại, Lục Cẩn cũng không ở bên cạnh, Tô Nguyên chỉ có thể vừa đến đồn cảnh sát, vừa gọi điện cho Lục Cẩn, nhưng lại gọi liên tục không ai nghe máy.
Sau khi tra hỏi xong, Tô Nguyên vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.
Cuối cùng cảnh sát sắp xếp cho Tô Nguyên gặp mặt Khương Nghiên.
Khương Nghiên vẫn mặc bộ đồ của ngày hôm nay, có điều bên trên lại dính đầy máu.
"Vì sao?" Tô Nguyên lạnh lùng hỏi.
Khương Nghiên cười nói: "Vì sao? Bởi vì bọn họ có ý định với anh, anh phải cứu Tiểu Duệ, bà Lục chết rồi sẽ không có ai cướp thận của Tiểu Duệ nữa."
Nghe thấy lời này, trái tim Tô Nguyên đã chết đến không thể chết được nữa, cậu không dám tin người mẹ của mình đã vào lúc này rồi mà vẫn một lòng một dạ với Tô Duệ.
"Khương Nghiên, tôi sẽ gắng sức để Tô Duệ sống tiếp, nhưng tôi không thể lấy thận cho nó." Cuối cùng Tô Nguyên liếc nhìn Khương Nghiên, "Bà tự lo cho mình đi."
Tô Nguyên mơ màng đi tới đồn cảnh sát, cậu thật sự không biết nên làm gì, muốn đi tìm Lục Cẩn nhưng mẹ của cậu suýt chút đã gϊếŧ chết mẹ của Lục Cẩn.
Nếu như bà Lục chết, vậy cậu nên làm gì đây?
Bầu trời hình như đã đổ mưa, Tô Nguyên đứng dưới mưa hy vọng mình không quen người tên Khương Nghiên, hy vọng tất cả chỉ là một giấc mộng, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Lúc Từ An tới, Tô Nguyên đã hết sức chống đỡ nằm trên đất, cậu vừa bị thương không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.
Cậu sợ, sợ Lục Cẩn sẽ giận, sẽ ghét mình, sẽ hận mình.
Cũng may lúc Từ An tới cũng dẫn theo Giang Thành, hai người cố gắng khiêng Tô Nguyên lên xe, không ngoài ý muốn, Tô Nguyên bởi vì dầm mưa mà bị sốt.