Editor: Lạc Y Y
Lục Cẩn ngồi trên ghế dài trong bệnh viện, một tiếng trước anh đã ký tên đồng ý phẫu thuật.
Phần bụng của Bà Lục bị đâm một dao, vết thương cực kì sâu, tuy nói rằng không có đâm vào tim, nhưng lượng máu chảy ra vẫn rất đáng sợ, may mắn được đưa đến bệnh viện kịp thời.
Lục Du khoan thai tới muộn, thấy Lục Cẩn căng thẳng liền nhẹ nhàng đỡ bả vai anh an ủi: "Anh, không sao đâu, bác sĩ nói là không có tổn thương đến chỗ hiểm nên sẽ không có chuyện gì, anh yên tâm đi."
Lục Cẩn nghiến răng nghiến lợi, đưa tay đẩy hắn ra nói: "Ba đang tổ chức cuộc hợp ở nơi khác, vẫn chưa nhận được tin tức, em đi kiểm soát tin tức, đừng để ba lo lắng."
5 tiếng sau, cuộc phẫu thuật của bà Lục thành công, anh em bọn họ cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng cho dù đã thành công, bà Lục cũng chưa thoát khỏi nguy hiểm, bà vẫn cứ hôn mê không tỉnh, còn có thể để lại tổn thương vĩnh viễn.
Đêm đến, ba của Lục Cẩn là Lục Chí Thành vẫn là chạy đến bệnh viện, ông liếc nhìn Lục Cẩn rồi đi thẳng về hướng phòng ICU, nhìn bà Lục người đầy ống dẫn trên giường bệnh thông qua tấm kính.
Lục Du đi tới nói tình trạng hiện tại của bà Lục cho Lục Chí Thành biết, Lục Chí Thành bình tĩnh lắng nghe.
Lục Cẩn do dự tiến lên hỏi: "Ba, con muốn trở về trước."
Lời còn chưa dứt, một cái tát đánh thẳng vào mặt Lục Cẩn.
Lục Chí Thành tức giận mắng chửi: "Mẹ mày sống chết chưa rõ, còn muốn đi? Mày định đi tìm ai? Tô Nguyên?"
Lục Cẩn im lặng, cắn chặt răng, vào lúc này anh không biết Tô Nguyên ra sao rồi, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu mình còn không đi tìm Tô Nguyên, lỡ như em ấy nghĩ lung tung thì làm sao?
Lục Chí Thành tiếp tục nói: "Chờ mẹ mày xuất viện, chúng ta sẽ chuyển đến nước A sống, bên đó có trang thiết bị tối tân, đến lúc ấy mày cũng có thể trị liệu, còn về Tô Nguyên, nó không chịu hiến tuyển thể thì không có tác dụng gì, hai đứa mày ly hôn đi, không cần liên lạc gì nữa."
"Ba, con không thể buông bỏ Tô Nguyên, em ấy là người...." Lục Cẩn buồn bã nói.
Lục Chí Thành đặt tay lên vai Lục Cẩn, "Lục Cẩn, con vẫn chưa có năng lực từ chối ba, chỉ với cơ thể này của con thì có thể đem lại cho người khác thứ gì? Chờ con có năng lực rồi hãy đưa ra điều kiện với ba, con biết thủ đoạn của ba mà, gϊếŧ chết một người với ba mà nói không phải việc gì khó."
Lục Cẩn cũng biết mình không có biện pháp chống chọi với ba mình, chỉ có thể nhẫn nhịn, "Con hiểu rồi."
...
Tô Nguyên cũng thử lấy điện thoại ra để liên lạc với Lục Cẩn, nhưng cậu lại không biết mình nên nói gì với Lục Cẩn, mãi do dự đến cuối cùng cũng không liên lạc với anh.
"Tô Nguyên" Từ An đi tới, vỗ bả vai Tô Nguyên, "Có thể ra mặt rồi."
Rất nhiều người đều đang đợi Tô Nguyên cho mọi người một lời giải thích, đối với việc em trai nằm viện, Tô Nguyên cuối cùng sẽ giải quyết như thế nào.
Cũng buồn cười nhỉ, đây rõ ràng là chuyện gia đình của Tô Nguyên, ký giả lại không buông tha cho cậu, làm đến buộc Tô Nguyên phải tự cắt thận mình để cứu em trai mới chịu, nếu không không ngừng lên án đạo đức với Tô Nguyên.
Tô Nguyên cũng không muốn lãng phí thời gian, bèn lấy ra giấy kiểm tra độ phù hợp mà mình đã làm ở bệnh viện.
"Tôi tin chắc là mọi người đều rõ, không phải có thận là được, còn cần xem thận có phù hợp hay không, mặc dù Tô Duệ là em trai tôi, nhưng tiếc là thận của tôi và nó không tương xứng, không có cách nào cấy ghép được, đương nhiên tôi cũng sẽ cố gắng giúp em mình tìm thấy quả thận phù hợp với nó, và sẽ chịu mọi chi phí điều trị của em mình."
Tô Nguyên nói xong, ký giả bên dưới bắt đầu kích động đặt câu hỏi như máy liên thanh.
Nhưng Tô Nguyên đều từ chối trả lời, dù sao cậu đã nói rất rõ ràng, không muốn chia sẻ quá nhiều về việc của bản thân mình.
"Được rồi, Tô Nguyên của chúng tôi đã nói rất rõ ràng với mọi người, cũng mong mọi người có thể cho Tô Nguyên nhà chúng tôi có không gian riêng tư đi."
Từ An gọi bảo an, rời đi từ cửa khác.
Tô Nguyên trở lại xe, điện thoại không lấy một
tin nhắn, Lục Cẩn nhiều ngày như thế cũng không liên lạc với cậu.
Thất vọng đương nhiên là có.
Từ An không biết Tô Nguyên bị làm sao, cho rằng cậu vẫn đang buồn phiền về sự việc của Khương Nghiên, lên tiếng an ủi: "Yên tâm đi, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi."
"Vâng" Tô Nguyên cố nở nụ cười.
Sau khi về tới nhà, Tô Nguyên nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, qua lâu vậy rồi, cậu cũng không muốn tháo nó ra, nhưng mà lần này e rằng thật sự không đeo nó được nữa.
Tô Nguyên tìm một sợi dây đeo thành mặt dây chuyền trên cổ mình.
Không khí lạnh làm Tô Nguyên không thể ở lại, cậu thử lái xe đến nhà của hai người, vừa đẩy cửa Tô Nguyên đã ngửi thấy mùi hương của Lục Cẩn, nó làm cậu thấy vô cùng hài lòng.
Nhưng khi Tô Nguyên vào sâu bên trong thì có điều bất thường, mùi hương này quá nồng, thậm chí còn có thể nghe thấy một vài âm thanh?
Tô Nguyên đi theo âm thanh đó, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Lục Cẩn hai mắt đỏ ngầu nằm trên giường cùng với đống quần áo xung quanh, Tô Nguyên nhìn thấy sắc mặt của Lục Cẩn đỏ bất thường, hầu kết, đuôi mắt đều bị du͙© vọиɠ điểm xuyết, anh như một đứa trẻ đáng thương, cần được pheromone an ủi.
Tô Nguyên thương xót anh vô cùng, cậu từng nghe nói, Alpha trải qua kì dịch cảm vô cùng thống khổ, cần có Omega ở bên cạnh giúp đỡ.
Lục Cẩn nhìn Tô Nguyên không dời ánh mắt, phát hiện Tô Nguyên không nhúc nhích thì trào phúng nói: "Ảo giác à?"
Cuối cùng Lục Cẩn ngồi dậy đi tới kéo Tô Nguyên ôm vào trong lòng, Tô Nguyên nhìn chằm chằm vào Lục Cẩn, phải nói rằng pheromone của Lục Cẩn cũng ảnh hưởng tới cậu.
Hai người như ăn nhịp mà hôn nhau.
Tô Nguyên bị hôn đến mức nép vào lòng Lục Cẩn vài giây, cậu dùng đầu ngón tay chạm vào mắt Lục Cẩn, rồi lại hôn lên chúng.
Đối với xúc cảm chân thật như vậy, Lục Cẩn dường như không phân rõ người trước mặt mình là thật hay giả, chỉ khẽ nói: "Nguyên Bảo của anh, anh rất yêu em, thật sự, thật sự rất yêu em."
"Em cũng yêu anh" Tô Nguyên đáp lời.
Nhưng dáng vẻ đáng thương trong kỳ dịch cảm của Alpha đều là ngụy trang, khi con mồi nằm trong tay, bọn họ sẽ lộ ra diện mạo thật sự của mình.
Tô Nguyên không cảm thấy dễ chịu, chỉ có đau, rất đau, Lục Cẩn không ngừng ngấu nghiến tuyến thể của cậu, đồng thời còn muốn tiến vào địa phận sâu hơn.
Cuối cùng Lục Cẩn mất kiểm soát thắt nút trong khoang sinh sản của cậu, Tô Nguyên không chịu nổi đã ngất lịm đi, nhưng Lục Cẩn không buông tha cậu dễ dàng như vậy, mà vẫn tiếp tục hì hục làm cậu.
Đêm đó, Tô Nguyên mê man cảm thấy mình suýt chút nữa đã chết ở trên giường.
Ngày hôm sau Tô Nguyên thức dậy đã là buổi chiều, cả người đau nhức làm cậu không dám cử động.
Đợi cơn đau bớt đi Tô Nguyên mới dám trở mình, nhưng cậu chỉ cần động nhẹ một cái thì cả người đơ ra không dám nhúc nhích.
Cậu cảm thấy nơi đó của mình có thứ gì đó chảy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Lục Cẩn không giúp cậu tẩy rửa đi.
Tô Nguyên cố chịu đau từ từ đi đến phòng tắm tẩy rửa.
Chờ tới khi cậu xử lý sạch sẽ đi ra ngoài mới phát hiện Lục Cẩn không biết đã đi đâu rồi, cậu cầm điện thoại gọi cho Lục Cẩn, nhưng số điện thoại đã không liên lạc được.