Editor: Lạc Y Y
Bà Lục nghe Diệp Thi Ngữ nói vậy, lập tức lên trang web chính thức kiểm tra, như lời Lục Cẩn nói, năm đó bọn họ quả thực chưa ly hôn, hết thảy đều là Lục Cẩn tự biên tự diễn.
"Dì à" Diệp Thi Ngữ lo lắng nói: "Đàn anh của con nói, sức khỏe của anh Cẩn sắp khỏe rồi, anh ấy chắc chắn sẽ đi tìm Tô Nguyên làm hòa, Tô Nguyên là tên bán tiếng hát, sao có thể xứng với anh Cẩn được, đây không phải là trò cười cho nhà người ta sao?"
"Huống hồ năm đó mẹ cậu ta còn dám dùng dao làm dì bị thương, Lục Cẩn lần này trở về liệu có bị nói rằng mình có vợ rồi quên mất mẹ mình không?"
Bà Lục cũng cảm thấy lời Diệp Thi Ngữ nói rất đúng, nhưng tính tình của Lục Cẩn bà ta cũng biết, bản thân bà lần này bị thương mới buộc Lục Cẩn ở bên cạnh mình, hiện giờ sức khỏe bà tốt rồi, cũng không còn lý do khác có thể ngăn cản Lục Cẩn nữa.
Thấy bà Lục cũng khó xử, Diệp Thi Ngữ cũng không che giấu nữa, "Bên chỗ ba con có một loại thuốc, sau khi uống vào sẽ quên người mình yêu, chỉ cần dì đồng ý."
"Thuốc này chỉ quên người mình yêu? Sẽ không có tác dụng phụ gì chứ?" Bà Lục có chút sợ hãi, sức khỏe của con trai mình không dễ gì mới khỏe lại, lỡ như uống thuốc tầm bậy, bệnh đột nhiên biến đổi thì phải làm sao?
Diệp Thi Ngữ: "Sẽ không đâu, dì còn không tin ba con sao? Ông ấy đã nghiên cứu nhiều năm vậy rồi, thuốc này rất hiệu quả, chúng ta không thể để Tô Nguyên lần nữa bước vào cửa nhà họ Lục đúng không."
Ngay khi bà Lục vẫn đang do dự không quyết, Diệp Thi Ngữ tiếp tục bỏ thuốc Lục Cẩn: "Dì à, hai nhà chúng ta liên hôn quan trọng hơn không phải sao? Về mặt hợp tác thì hai nhà chúng ta đã không thể tách rời, thân càng thêm thân sẽ càng tốt hơn đúng không? Anh Cẩn thích Tô Nguyên như vậy thì không có khả năng kết hôn với con, nhưng chỉ cần anh Cẩn quên cậu ta thì con có thể trở thành Omega của anh Cẩn rồi, con là Omega trội, ở bên anh Cẩn nhất định sẽ mang thai."
Những lời này đã đâm thẳng vào trái tim của bà Lục, đứa con là điều mà bà Lục nghĩ cũng không dám nghĩ, Lục Cẩn bởi vì pheromone mất kiểm soát, đã sớm kiểm tra ra cả đời này sẽ không có con được, nhưng nếu như nói Diệp Thi Ngữ là Omega trội, vậy thì chí ít vẫn còn có hy vọng.
Bà Lục gật đầu đồng ý với cách Diệp Thi Ngữ nói, cho phép cô ta bỏ thuốc vào thuốc của Lục Cẩn.
Sau khi Hạ Tử Ninh điều chế ra thuốc tễ đã bị bà Lục gọi đi, Diệp Thi Ngữ lập tức chạy vào, bỏ thuốc mình đã chuẩn bị vào trong, cuối cùng điềm nhiên như không mà đi ra ngoài.
Hạ Tử Ninh không phát hiện, cầm thuốc đi tới trước mặt Lục Cẩn: "Uống thuốc này đi, qua hai ngày nữa là gần như có thể ra ngoài được rồi."
"Cảm ơn" Lục Cẩn nhận lấy thuốc, uống một hơi sạch sẽ.
Hai ngày sau, Hạ Tử Ninh lần nữa khám cho Lục Cẩn, cứ cảm thấy người này hơi là lạ, dường như trở nên lạnh nhạt hơn, Hạ Tử Ninh nhíu mày, lẽ nào thuốc có vấn đề?
"Anh không sao chứ?" Hạ Tử Ninh hỏi: "Có khó chịu chỗ nào không?"
Lục Cẩn liếc nhìn Hạ Tử Ninh, ánh mắt đầy dửng dưng, "Không sao, sức khỏe của tôi bây giờ ổn rồi chứ?"
Hạ Tử Ninh xem số liệu vừa kiểm tra ra, "Ừm, hiện tại tất cả số liệu đều cho thấy sức khỏe anh bây giờ rất ổn định, sẽ không xuất hiện hiện tượng mất kiểm soát."
"Ừ." Lục Cẩn gật đầu, "Mấy năm nay làm phiền cậu rồi, nhà họ Lục sẽ chuẩn bị thù lao cho cậu."
Hạ Tử Ninh bị hắn làm có hơi mù mờ, trạng thái này của Lục Cẩn thực sự rất lạ, trước đây còn sẽ nói huyên thuyên với mình, sao bây giờ trở nên như vậy? Lẽ nào áp chế được pheromone của hắn, tiện thể áp luôn tình cảm của hắn rồi?
"Tô Nguyên? Đỉnh của chóp!" Hạ Tử Ninh thử thâm dò nói một câu, trước đây chỉ cần mình nhắc tới hai chữ Tô Nguyên, Lục Cẩn sẽ support chung với mình, nhưng lần này đừng nói là support, ngay cả biểu cảm phấn khích cũng không có.
Lục Cẩn khó hiểu nhìn Hạ Tử Ninh, ánh mắt dường như đang nói:
Cậu có bệnh?
Diệp Thi Ngữ nghe thấy giọng nói thì lập tức tiến vào, "Đàn anh, anh Cẩn đã khỏe rồi, anh cũng có thể về, không phải anh còn có nghiên cứu chưa hoàn thành sao, mau về đi."
Hạ Tử Ninh còn muốn nói nhiều thêm hai câu, nhưng không địch lại sự xua đuổi của Diệp Thi Ngữ.
Lục Cẩn đã bệnh rất lâu, cuối cùng đạt được hiểu quả trị liệu, nhà họ Lục đương nhiên sẽ không che giấu tin tức này, nhân nhiệt độ của miếng dán ức chế Nano mà đưa tin tức về con trai lớn nhà mình, đồng thời nói về việc liên hôn giữa hai tập đoàn.
Lục Cẩn nghe thấy tin tức này, mặc dù không được thoải mái, nhưng suy cho cùng, bệnh của mình là do người phụ nữ trước mặt cố gắng tìm người cứu, nên cũng chẳng sao cả.
Bà Lục cùng Diệp Thi Ngữ nhìn nhau, vui vẻ trao đổi về ngày đính hôn.
Nhưng Lục Cẩn không thích khâu này, cho nên mọi thủ tục đều giao cho hai người xử lý, dù sao thì anh chỉ cần có mặt là được rồi.
Lục Cẩn trở về phòng, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, có nghĩ thế nào cũng không thể nhớ tại sao mình lại đeo chiếc nhẫn này, nhưng mỗi khi anh muốn tháo nhẫn ra, trái tim sẽ đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
"Lục Cẩn"
"Lục Cẩn."
Từng tiếng gọi cất lên, Lục Cẩn nhìn ngó xung quanh nhưng lại không tìm thấy nơi phát ra âm thanh.
"Là ai?" Lục Cẩn hỏi
"Tôi là vợ anh, người anh yêu nhất, tại sao anh lại quên tôi? Không phải anh chỉ thích tôi sao?"
"Cậu bước ra, tôi không nhớ nữa, vợ....tôi? Cậu là ai?" Lục Cẩn phát bệnh lục tìm, nhưng bất luận anh có tìm thế nào cũng không tìm thấy.
Sau khi tỉnh mộng, Lục Cẩn phát hiện nơi khóe mắt của mình vậy mà lưu lại vệt nước, không biết mình rốt cuộc đã mơ thấy cái gì, chỉ nhìn chiếc nhẫn trong tay thất thần.
Giới giải trí truyền bá tin tức rất nhanh, bản thân có một số mối quan hệ không thể tách rời với nhà họ Lục, rất nhanh đã biết được Lục Cẩn sắp đính hôn với Diệp Thi Ngữ, Từ An rất lo lắng cho trạng thái của Tô Nguyên, anh không tin là Tô Nguyên nói mình đã buông bỏ.
Từ An: "Hay là hủy hoạt động lần này đi? Em chỉ là làm đại ngôn, vắng mặt một lần không có việc gì cả."
"Em không sao đâu Từ ca, em đã buông bỏ Lục Cẩn rồi, ban đầu anh ấy vứt bỏ em, em không phải là người mặt dày như vậy." Tô Nguyên kéo ra một nụ cười, nhưng kỹ năng diễn xuất của cậu rất kém, trong mắt Từ An, nụ cười tự cho mình là đúng chỉ là nụ cười gượng gạo mà thôi.
Tô nguyên: "An An vì anh ấy mới yếu ớt như vậy, em đã không còn yêu anh ấy nữa, thay vào đó chỉ có hận, hận anh ấy năm đó không từ mà biệt, hận anh ấy đã đánh dấu em, hận anh ấy khiến An An còn nhỏ như vậy đã phải sống trong nơm nớp lo sợ!"
Từ An: "Tiểu Nguyên, em đừng miễn cưỡng chính mình..."
Tô Nguyên: "Nhưng mà hoạt động lần này em đi không được rồi, lúc trước em nhìn thấy có người nói với em gần đây có một bác sĩ rất nổi tiếng đến đây, em định đi xem thử, hỏi thăm thử tình trạng của An An."
Từ An nghe thấy tin này cũng vui vẻ, "Rất tốt, em đi đi, An An anh trông nó giúp em."
Tô Tử An ngồi xổm ở cửa lắng nghe, nhóc thấy ba của mình rất đau lòng, rất buồn, đừng thấy nhóc còn nhỏ, từ nhỏ suy nghĩ của nhóc đã tương đối chín chắn, nhìn thấy ba mình đau lòng, ý nghĩ đầu tiên của nhóc chính là khiến người làm ba đau lòng phải xin lỗi ba của nhóc.