Editor: Lạc Y Y
Tô Tử An gạt cái cửa của Tô Nguyên, giả vờ sợ hãi nói: "Ba ơi, con có thể ngủ cùng ba không? Bên ngoài đổ mưa rồi, con sợ sấm..."
Tô Nguyên nhìn ra ngoài trời, tuy không có ngôi sao, nhưng cũng không giống như sẽ đổ mưa, có điều Tô Nguyên vẫn chấp nhận yêu cầu của Tô Tử An.
Năm đó lúc sinh Tô Tử An, vừa khéo là ngày có giông bão, Tô Nguyên bởi vì không có Alpha ở bên cạnh, vốn không có đủ sức để sinh ra Tô Tử An, cậu khó sinh như trong dự liệu.
Dù một đứa trẻ được sinh ra trong tình huống thập tử nhất sinh, nhưng Tô Tử An lại rất sợ sấm, mỗi khi có tiếng sấm, nhóc sẽ sợ hãi không dám nhúc nhích, chỉ có thể cuộn mình trong góc đợi tiếng sấm qua đi.
Tô Tử An được như ý nguyện nằm vào trong lòng ba mình ngủ say, giống như một chú mèo dính người mà ôm lấy Tô Nguyên, nhìn thấy Tô Tử An như vậy, Tô Nguyên cảm thấy dở khóc dở cười, có điều cũng bởi vì hành động như vậy của Tô Tử An, có thể làm Tô Nguyên quên đi chuyện không vui khi nãy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Nguyên đã ra ngoài từ sớm, Tô Tử An nhìn Từ An đang trông coi mình, nhóc đang nghĩ cách lẻn ra ngoài, ồ đúng rồi, trước khi lẻn ra ngoài còn phải tìm được địa chỉ của tên tra nam kia.
"An An, con đang nghĩ gì vậy?" Từ An nhìn thấy Tô Tử An với vẻ mặt tính toán ở sau lưng mình thì hỏi, đừng thấy thằng nhóc này còn nhỏ tuổi chứ nhóc có nhiều chiêu trò dữ lắm.
Tô Tử An ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, lộ ra nụ cười ngọt ngào cùng với hai lúm đồng tiền bên má, "Có nghĩ gì đâu ạ, con chỉ là nhớ ba con thôi, chú Từ ơi, ba con lần này ra ngoài thì chừng nào mới về dạ?"
"Không chắc nữa, nếu thuận lợi thì tối nay có thể về." Từ An vừa cười vừa sờ vào má Tô Tử An, "Sao vừa mới cách xa ba của con là đã nhớ rồi? Trước đây con nào có như vậy đâu."
"Sao lại không, con rõ ràng ngày nào cũng muốn ở bên cạnh ba con!" Tô Tử An giả vờ ngáp vài cái, "Không nói với chú Từ nữa, con buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ trưa."
"Được, con đi đi, chú vừa đúng lúc cũng muốn xử lý một số công việc, hãy ngoan ngoãn ở nhà, chú sẽ về nhanh thôi." Từ An nhìn điện thoại mình không ngừng rung lên, thở dài một hơi rồi rời đi.
Tô Tử An cố nhịn không cười nói: "Thật đúng là ông trời cũng muốn giúp mình! Bước tiếp theo là cần tìm địa điểm tổ chức lễ đính hôn của Lục Cẩn."
Muốn tìm thấy địa chỉ không hề khó, dù sao đó cũng là nhà họ Lục, có thể vào ứng dụng buôn chuyện là có thể tìm thấy, Tô Tử An có được địa chỉ bèn cầm theo tiền tiêu vặt cùng đồ chơi nhỏ của mình đi ra ngoài.
Lục Cẩn ngồi ở sau sân khấu, Diệp Thi Ngữ nhìn anh đùa nghịch chiếc nhẫn trên ngón áp út thì đi qua nói: "Anh Cẩn, chiếc nhẫn này đã cũ rồi, em đã chuẩn bị chiếc nhẫn mới, cái này cũ thì vứt đi."
Dứt lời thì vươn tay qua muốn lấy chiếc nhẫn, nhưng Lục Cẩn gạt tay Diệp Thi Ngữ ra, vẻ mặt hơi buồn bực, "Đừng động vào"
Anh cũng không biết chiếc nhẫn này rốt cuộc là mua lúc nào, mặc dù đã hơi cũ, nhưng anh không nỡ tháo xuống, càng đừng nói để Diệp Thi Ngữ vứt đi.
"Nhẫn cô mua thì cô tự đeo là được." Lục Cẩn ngồi dậy, "Chờ khi nào bắt đầu thì hãy đến tìm tôi, tôi về nghỉ ngơi đây."
Diệp Thi Ngữ tuy trong lòng tức muốn chết, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười: "Vâng, anh Cẩn vừa khỏi bệnh, hãy về nghỉ ngơi trước đi, chờ thời gian đến em đến gọi anh."
Lục Cẩn trở về phòng khách sạn, anh không biết tại sao mình lại không muốn đính hôn với Diệp Thi Ngữ, thậm chí còn có ý nghĩ muốn đào hôn, đặc biệt là tối đêm đó còn mơ thấy người kia.
"Cậu rốt cuộc là ai? Vì sao tôi không nhớ ra
cậu?"
Chỉ cần Lục Cẩn nghiêm túc suy nghĩ, đầu sẽ đau dữ dội, Diệp Thi Ngữ đối với chuyện này cũng chỉ giải thích là bởi vì suy nghĩ quá nhiều mới như vậy.
"Khách sạn quốc tế, chính là chỗ này rồi." Tô Tử An nhìn cánh cửa khách sạn xác định được vị trí, vừa muốn đi vào đã bị bảo vệ ngăn lại.
"Đứa nhóc này là con ai, sao lại chạy khắp nơi thế này?"
Tô Tử An đảo mắt, cười hì hì nói: "Ba con đang ở trong đó, con muốn đi tìm ba."
"Nhóc?" Bảo vệ cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra đứa nhỏ này là con nhà nào, "Nhóc có số điện thoại của ba nhóc không? Chú giúp nhóc gọi điện thoại hỏi thử xem."
Tô Tử An lắc đầu, lộ ra vẻ mặt đáng thương cực kì: "Con không biết, cầu xin chú có thể để con vào trong không? Ba con đang ở trong đó, con muốn ba con."
Bảo vệ có trách nhiệm với công việc, không hề thả Tô Tử An đang giả vờ đáng thương vào, "Hay là nhóc nói cho chú tên của ba nhóc được không? Chú vào tìm giúp cho nhóc?"
Chậc, Tô Tử An có chút bất lực, trà trộn vào sao mà khó dữ vậy chứ?
"Cậu cách tôi ra xa chút, đừng có lôi kéo tôi!" Hạ Tử Ninh đẩy Lục Du ở bên cạnh mình ra.
Lục Du hơi ủy khuất nói: "Người khác yêu đương đều tay trong tay dắt nhau đi, vì sao tôi không thể khoác tay cậu chứ?"
"Chậc" Hạ Tử Ninh trừng mắt nhìn hắn, "Trước mắt cậu vẫn đang trong thời gian quen thử!"
"Thời gian quen thử cậu cũng cho tôi một chút phúc lợi đi mà ~" Lục Du đột nhiên giả vờ khó chịu, "Ai dô, chân của tôi hơi đau, ai dô, đau ~"
Hạ Tử Ninh thu lại nét mặc bực bội của mình, hơi lo lắng hỏi hắn: "Sao vậy? Vết thương lại đau rồi?"
"Ừm, đau, cần Ninh Ninh đỡ."
Mặc dù biết Lục Du đang giả vờ, nhưng lần này Hạ Tử Ninh không đẩy hắn ra, suy cho cùng người ta vì mình mà bị thương.
"Ba ơi! Ba ơi!"
Đột nhiên có một cậu nhóc bổ nhào vào lòng Hạ Tử Ninh, dọa cậu ta hết hồn, đặc biệt là cái câu ba ơi, càng làm Hạ Tử Ninh ngây người.
"Ba ơi, con tìm ba cả buổi rồi, mãi tìm không thấy ba." Tô Tử An sống chết ôm lấy chân Hạ Tử Ninh, cậu nhóc nhớ ba mình quen biết với chú này, nhất định sẽ giúp mình.
"Con à, có phải con nhận nhầm người rồi không?" Lục Du nghe thấy lời này thì lập tức không vui, vợ hắn còn chưa ngủ được, ở đâu ra đứa con này?!
"Ba ơi, ba qua đây một lát, con có chuyện muốn nói với ba."
Nhìn thấy cậu nhóc không có ác ý gì, Hạ Tử Ninh vứt Lục Du sang một bên, kéo cậu nhóc đi tới bên cạnh.
"Con biết chú không phải ba của con, nhưng mà ba con ở trong đó, ông ấy không nhận con còn ở bên tiểu tam, con muốn vào trong hỏi ba coi rốt cuộc có cần con nữa hay không. Chú có thể giúp con không?" Tô Tử An mở đôi mắt to tròn.
Hạ Tử Ninh nhìn cậu nhóc, dáng vẻ cực kì đáng thương, không khỏi có hơi đau lòng, cậu sờ đầu cậu nhóc nói: "Được, chú sẽ giúp con, tra nam không được chết yên ổn!"
Rất nhanh một lớn một nhỏ đã đạt được thỏa thuận.
Nhìn Hạ Tử Ninh dắt theo đứa nhỏ trở lại, Lục Du có hơi sợ hãi hỏi: "Nó, nó là con của cậu thật à???"
"Ba ơi" Tô Tử An gọi với chất giọng ngọt ngào.
"Ơi" Hạ Tử Ninh dịu giọng trả lời.
Trái tim mỏng manh yếu đuối của Lục Du thoáng chốc thấy ớn lạnh, cuối cùng hắn đành phải an ủi chính mình, "Không sao, không sao, không phải là một đứa con thôi sao, cũng không phải nuôi không nổi, được làm cha hạnh phúc biết bao phải không?"