Ác Bá Khó Làm

THIÊN CÀN NHẬP ĐỊA KHÔN (2)


trước sau

          


Ôn Ngải ngơ ngác ghé lên trên người nam nhân, diện mạo vô tội phối với biểu tình mê mang, kia quả thực là tuyệt.


Tâm thần nam nhân rung động, nâng nửa người tiến đến bên cổ cậu ngửi ngửi, tiếc nuối nói: "Thế nhưng không phải Địa Khôn."


Ôn Ngải hậu tri hậu giác phản ứng lại, ấn trán hắn một lần nữa đẩy người lên mặt đất, tức giận đến nỗi đôi mắt đều tròn: "Đăng đồ tử!" (aka đồ dê xồm)


Ôn Ngải chống tay muốn bò dậy, ai ngờ nam nhân đột nhiên dùng sức bóp chặt eo cậu, khiến cậu hoàn toàn không dậy được. Cậu ở trên người nam nhân xoắn đến xoắn đi hơn nửa ngày, chính là không thoát nổi gông cùm xiềng xích bên hông, cậu tức giận tóm lấy cổ áo nam nhân, hướng hắn định cắn một ngụm: "Có tin ta cắn ngươi không?"


"Tin." Nam nhân ngả ngớn cong cong môi, cánh tay duỗi ra, lấy bông hoa mẫu đơn bên cạnh cắm vào tóc Ôn Ngải, "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, cho dù hôm nay ngươi cắn chết ta, ta cũng muốn cùng chôn với ngươi dưới bụi hoa này."


Ôn Ngải chưa từng thấy qua người mặt dày vô sỉ như vậy, ngươi hảo tâm cứu hắn, hắn trái lại còn đùa giỡn ngươi.


Hôm nay liền biến quỷ phong lưu này thành quỷ thật đi!


Ôn Ngải bổ nhào qua há miệng cắn yết hầu nam nhân, giữa khớp hàm thu lại ---


"A! Ngươi đúng là cắn thật!" Nam nhân ăn đau kêu một tiếng, tay khóa bên hông Ôn Ngải thu về, Ôn Ngải nhân cơ hội bò dậy, linh hoạt chui ra khỏi bụi hoa.


Nam nhân rất nhanh cũng chui ra, vài bước đuổi theo Ôn Ngải chặn trước mặt cậu: "Tiểu khả ái, ngươi tên là gì?"


Ôn Ngải không để ý tới hắn, quay người đi hướng ngược lại.


"Đừng đi mà." Nam nhân giống như kẹo mạnh nha dính lên người cậu, "Vừa rồi không phải rất nhiệt tình sao? Không phải Địa Khôn ca ca cũng thương ngươi mà."


Ôn Ngải đen mặt liên tiếp đổi đường, mỗi lần nam nhân đều bám riết không tha đuổi tới, giống như chi ké đầu ngựa dính trên quần, gỡ thế nào cũng không ra!


Bước chân Ôn Ngải dừng lại, khoanh tay ngẩng đầu trừng nam nhân: "Quỷ công tử, xin ngươi không cần âm hồn bất tán mà đi theo ta, đầu thai chuyển thế sớm một chút đi."


Nam nhân vừa nghe liền vui vẻ, chỉ tay vào mình: "Quỷ công tử?"


Tầm mắt Ôn Ngải nhìn từ cặp mắt đào hoa chọc người của nam nhân đến hai mảnh môi mỏng, kết luận: "Tướng bạc tình, quỷ phong lưu."


"Ha ha ha, ngươi đúng là bảo bối!" Nam nhân ngửa đầu thoải mái cười to, "Trông mặt mà bắt hình dong còn có vẻ đúng lý hợp tình như vậy, ta có nơi nào phong lưu đâu, đúng là bị ngươi oan uổng."


Ôn Ngải lấy ngay ví dụ thực tế, dùng ngón tay chỉ hắn: "Ngươi gặp người liền kéo vào trong lòng, còn dám nói mình oan uổng?"


Nam nhân lau khóe mắt cười đến chảy nước, rất có hứng thú nhìn cậu: "Trong thiên hạ, trừ bỏ Đại Hoàng ta nuôi, cũng chỉ có ngươi chui vào ngực ta, muốn tấm thân trong trắng của ta, vừa ngủ một giấc đã bị ngươi cướp đi sự trong sạch, kết quả còn bị ngươi mắng là đăng đồ tử."


Nam nhân chống cằm trầm tư nói: "Ta có nên lên nha môn đánh trống kêu oan không?"


Tào điểm (điểm cốt lõi) hắn đổi trắng thay đen quá nhiều, trong lúc nhất thời Ôn Ngải cũng không biết nên phản bác như thế nào, nghẹn nửa ngày, cuối cùng hung hăng đẩy nam nhân một phen: "Có bệnh!"


"Tại sao ngươi lại thích động tay động chân như vậy!" Nam nhân lui lại mấy bước mới đứng vững, duỗi tay kéo cổ áo xuống, lộ ra dấu răng trên cổ, "Ngươi xem, vừa rồi chỗ ngươi cắn ta còn chưa có tốt lên đâu."


Ôn Ngải nhìn thoáng qua, dấu răng kia xác thật còn đỏ, còn có hai chỗ bị rách da, chảy tơ máu ra bên ngoài, cậu móc một bình sứ nhỏ ném qua: "Cầm mà bôi."


Nam nhân nhận lấy bình sứ, lấy ra mộc tắc (cái nút bằng gỗ í), đặt bình sứ lên mũi ngửi ngửi, lông mi khẽ chớp: "Sinh cơ cao loại tốt nhất, ngươi là người của Ẩn Tiên cốc?"


Ôn Ngải cao ngạo giương cằm: "Biết rồi còn không nhanh chạy đi? Cẩn thận ta liệt ngươi vào bảng đen trong cốc, về sau thân nhân hảo hữu của ngươi toàn bộ đều không cứu!"


"Bảng đen?" Đáy mắt nam nhân hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó chắp tay cười với Ôn Ngải, "Hóa ra là Doãn cốc chủ, thất kính thất kính. Tại hạ là Trác Dật Khanh, thiếu trang chủ của Quyển Vân sơn trang, năm nay 23, chưa kết hôn."


Ôn Ngải mở to hai mắt: "Ngươi là Trác Dật Khanh..."


Trác Dật Khanh cười tủm tỉm đến gần cậu: "Hóa ra tiểu cốc chủ lại biết ta —— Hửm? Ngươi làm cái gì?"


Ôn Ngải kéo vạt áo Trác Dật Khanh ra thăm dò bên trong, một bên xem một bên duỗi tay vào mò: "Ngươi trả dược lại cho ta."


Trác Dật Khanh cúi đầu nhìn đầu nhỏ sắp rơi vào quần áo mình, dở khóc dở cười: "Tặng cho ta rồi sao có thể lấy về được?"


"Ngươi giấu chỗ nào rồi?" Ôn Ngải buồn bực tiếp tục tìm kiếm, tay chân mềm mại sờ loạn một trận trên ngực người ta.


"Rõ ràng là đang ban ngày lại phi lễ với ta." Khí vị Thiên Càn trên người Trác Dật Khanh đột nhiên nặng hơn rất nhiều, "Có khả năng ta không giữ được rồi."


"A!" Ôn Ngải che mũi lại nhảy ra thật xa, "Tại sao ngươi lại tùy tùy tiện tiện thả hơi thở ra như thế, cha ngươi không dạy ngươi khống chế thế nào sao!"


Trác Dật Khanh nhàn nhã sửa sang lại vạt áo hỗn độn, hắn ung dung nhìn Ôn Ngải: "Mũi ngươi thật ra khá tinh đấy, thường mà nói thì Trạch Đoái rất khó nhận ra được khí vị trình độ này."


Da đầu Ôn Ngải căng lên: "Ta đây là luyện ra khi học y."


"Phải không? Mũi ta cũng rất tinh." Thân thể Trác Dật Khanh nghiêng về phía trước, hít sâu một hơi ở cổ Ôn Ngải, nhẹ nhàng nói: "Ta có thể ngửi được rất nhiều mùi người khác không ngửi thấy."


Ôn Ngải thiếu chút nữa phản xạ có điều kiện duỗi tay che lại tuyến hương ở sau cổ, may mắn là phản ứng đúng lúc, cậu đứng tại chỗ bất động: "Trạch Đoái không có khí vị gì, cái mũi ngươi tinh đến đâu cũng không ngửi được ra mùi gì đâu."


"Đó nhưng không nhất định." Trác Dật Khanh ngồi dậy, ánh mắt xoay vài vòng trên đầu tóc Ôn Ngải, thần bí khó lường cười cười, "Ta ngửi thấy mùi hoa mẫu đơn."


Trên đường về biệt uyển, tim Ôn Ngải vẫn luôn treo trên cao không bỏ xuống được, cậu lo lắng Trác Dật Khanh liệu có thật sự ngửi ra cậu là Địa Khôn hay không, nhưng mà mùi của cậu cũng không phải là mùi hoa mẫu đơn nha?


Ôn Ngải rối rắm một đường, sau khi trở lại phòng, ngồi bên bàn rót vài ly trà.


Bất Trị cùng Bất Cứu gõ cửa tiến vào, hai đại nam nhân ở nơi đó làm mặt quỷ, nửa ngày không nói lời nào.


Ôn Ngải đang rất lo lắng, đặt chén trà lên bàn: "Có chuyện thì nói đi."


Bất Trị ở sau lưng dùng bàn tay tội ác đẩy Bất Cứu ra, Bất Cứu khổ hề hề nhìn sắc mặt Ôn Ngải, thật cẩn thận nói: "Cốc chủ, trên đầu ngài có đóa hoa..."


Ôn Ngải sửng sốt, sờ lên đầu mình, lấy được một đóa mẫu đơn trên tóc mai lúc Trác Dật Khanh cắm lên.


Khó trách lúc ấy Trác Dật Khanh thần bí hề hề nói ngửi được mùi hoa mẫu đơn, hắn cố ý không lên tiếng nhắc nhở khiến mình cài một đóa hoa lớn diễm lệ một đường trở về, thật là, thật là ---


Ôn Ngải ném mẫu đơn lên mặt đất, thật là quá tức giận!


Ngày mai đại hội Thưởng Nhận sẽ chính thức bắt đầu, đại biểu các môn phái đều lục tục tới Tam Xích các, buổi tối, Tam Xích các mở tịch yến đãi khách giống như tiệc mừng năm mới, gom lại một đống nhân vật có danh dự uy tín trên giang hồ.


"Doãn cốc chủ của Ẩn Tiên cốc đến ---"


Ôn Ngải đi vào yến thính (phòng tiệc), ánh mắt từ bốn phương tám hướng xoẹt xoẹt quét trên người cậu.


Mọi người nghĩ thầm: Đây là cốc chủ mới nhậm chức sao, không ngờ nhỏ tuổi như vậy, tính trẻ con trên người còn chưa hết hoàn toàn. Tuy nhiên nhìn dễ nói chuyện hơn nhiều so với cái mặt băng sơn đời trước, vừa nhìn liền thấy tâm tư đơn thuần, thiết định sẽ không giống đời trước, hở ra một tí là lại làm loại chuyện muốn mạng như bế cốc 3 năm.


Đây mới là tướng mạo y giả nên có!


Ôn Ngải đi theo nha hoàn dẫn đường, vòng qua một bàn nữ đệ tử của Lạc Hà phái, lại đi qua một vòng tăng nhân Thiếu Lâm ngồi quanh tiệc chay, cuối cùng đi tới chủ trác đầu đại sảnh.


Một bàn này người ngồi cơ bản là nòng cốt của toàn bộ võ lâm, Ôn Ngải cùng bọn họ nhất nhất chào hỏi, tiền bối đức cao vọng trọng, đại hiệp thần công cái thế, tân tú xuất sắc...


Từ từ, một đôi mắt đa tình đào hoa của tân tú này---


Ôn Ngải nhìn Trác Dật Khanh ngây ngẩn cả người.


Trác Dật Khanh cười kéo ra ghế dựa bên cạnh mình, ngữ khí quen thuộc: "Thiên Sương, nhanh ngồi đi."


Ôn Ngải đang muốn nói ngươi đừng gọi thân thiết như vậy, kết quả bị người khác nói chen vào.


"Hóa ra là Doãn cốc chủ cùng Dật Khanh đã sớm quen nhau, như thế rất tốt, như thế rất tốt." Gương mặt hiền từ của Trác lão trang chủ

nhìn Ôn Ngải, "Doãn cốc chủ lần đầu tới, tuổi lại nhỏ, sợ là không có gì để nói với lão cổ đổng (chỉ lớp người thủ cựu về tư tưởng hoặc sống theo lối sống cũ) chúng ta, nhưng mà có tiểu tử lắm mồm nhà ta tới bồi, bữa cơm này ngược lại có thể thú vị hơn một chút."


Những người khác trên bàn cũng sôi nổi phụ họa, Ôn Ngải không có biện pháp, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Trác Dật Khanh.


Trác Dật Khanh chủ động giúp Ôn Ngải rót đầy chén rượu, Ôn Ngải vừa bưng tới ngửi, quay đầu hỏi hắn: "Tại sao lại là trà?"


Trác Dật Khanh nhướn mày: "Ngươi muốn uống rượu?"


"Không." Ôn Ngải lắc đầu, "Ta chỉ muốn xác định là ngươi tốt bụng hay không để ý nên rót nhầm."


Trác Dật Khanh hứng thú mười phần nhìn cậu: "Nói như vậy ngươi lại oan uổng ta một lần."


Ôn Ngải hướng hắn nhoẻn miệng cười: "Với ngươi, thà rằng oan sai trăm lần cũng không thể bỏ qua một lần."


"Thành kiến này của ngươi..." Trác Dật Khanh cười lắc đầu, bưng chén rượu của mình lên, "Vậy cũng được, chúng ta vì thành kiến của ngươi cạn một ly!"


Ôn Ngải chạm ly với hắn, ngửa đầu cạn sạch một hơi, uống xong còn làm màu đảo ngược ly lại cho thấy mình uống sạch không thừa một giọt.


Trác Dật Khanh bị động tác của cậu làm cho vui vẻ, khóe miệng kéo ra tận mang tai, hắn nhịn không được xoa xoa đầu Ôn Ngải: "Ngươi rốt cuộc là ăn cái gì mà lớn thế, tại sao có thể đáng yêu như vậy!"


Ôn Ngải duỗi tay xuống dưới cái bàn, véo một cái trên đùi Trác Dật Khanh, hạ giọng: "Trước công chúng ngươi chú ý một chút ta!"


"A---"


Trác Dật Khanh thu tay lại đoan đoan chính chính ngồi yên, truyền âm cho Ôn Ngải: "Tại sao ta lại cảm thấy chúng ta rất giống đôi dã uyên ương yêu đương vụng trộm nhỉ? Cực kỳ ám muội nha."


Ôn Ngải tinh thông kỳ hoàng chi thuật, võ công lại chẳng ra gì, kỹ năng người ta dùng để khoe khoang nội lực thâm hậu như truyền âm này cậu lại càng không biết. Nhưng là có chút lời không thể nói trước mặt một bàn toàn đại lão giang hồ này, cho nên cậu chỉ có thể nghẹn lại khẩu khí, trừng mắt cảnh cáo Trác Dật Khanh một cái: "Câm miệng."


Trác Dật Khanh lập tức mím chặt môi, hướng cậu chớp chớp mắt.


Lúc này Ôn Ngải mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Trác Dật Khanh thấy cậu như vậy, trong lòng âm thầm bật cười, đúng là tiểu bát đản (ngu ngốc), động tác mờ ám qua qua lại lại giữa bọn họ làm sao có thể giấu được chư vị tiền bối trên bàn. Thôi được, nếu cứ tiếp tục đùa, nói không chừng tiểu gia hỏa lại phẫn nộ rời tiệc.


Tam Xích các tài đại khí thô, mở tiệc chiêu đãi khách khứa đương nhiên cũng là sơn trân hải vị. Mắt thấy trân tu giai hào (món ăn ngon, quý và lạ) bày một bàn, chính là bày biện rất khéo, món ăn khai vị toàn bộ tập trung trước mặt Ôn Ngải, tại mỗi đĩa cậu đều gắp một miếng, sự thèm ăn được mở ra, nhưng đĩa thịt cá lại cách khá xa, cậu lại ngại đứng lên gắp đồ ăn, vì thế chỉ có thể khô cằn và cơm tẻ trước mặt.


Ôn Ngải đang cúi đầu đếm từng hạt gạo, một cái chân gà lớn bóng loáng đột nhiên rơi vào bát cậu, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, Trác Dật Khanh cười tủm tỉm nhìn cậu, chiếc đũa trống không trong tay kẹp vài cái: "Muốn ăn cái gì, ta gắp cho ngươi."


Ôn Ngải do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn cảm thấy lấp đầy bụng là quan trọng nhất: "Ta muốn tôm bóc vỏ."


Cánh tay Trác Dật Khanh duỗi ra, gắp tôm bóc vỏ vào bát Ôn Ngải.


Ôn Ngải: "Còn có cá hấp bên kia."


Trác Dật Khanh chọn khối thịt mềm nhất dưới bụng cá gắp cho cậu.


Ôn Ngải không khách khí với hắn, muốn ăn cái gì toàn dựa vào miệng chỉ huy, còn việc của Trác Dật Khanh là gắp, xa đến cỡ nào cũng có thể với đũa qua.


Hai người bọn họ dùng một đôi đũa, người trên bàn đều nhìn thấy, các chủ Tam Xích các nhịn không được liền trêu chọc: "Lần đầu thấy Dật Khanh chăm sóc người như vậy, đúng là hiếm thấy nha!"


Trác Dật Khanh một bên giúp Ôn Ngải múc canh, một bên cười đáp trả: "Kim bá bá, ngài đừng nói như vậy, không phải là ta thấy tay cậu ấy ngắn không với tới sao?"


Động tác đưa thịt kho tàu vào miệng của Ôn Ngải lập tức dừng lại.


Tay ngắn?


Tay ngắn?!


Trác Dật Khanh trước mặt nhiều người như vậy nói cậu tay ngắn?!!


Ôn Ngải tức giận đến nỗi ném thịt kho tàu vào trong bát, dùng đũa chọc chọc da heo béo béo ngậy ngậy đến nát nhừ.


Hiện tại ngươi cứ tha hồ đắc ý đi, chờ qua mấy ngày nữa đến cốt truyện, ta sẽ bắt ngươi về cốc dày vò, đến lúc đó treo chín ổ khóa lên cửa tiểu hắc ốc (gian phòng vừa nhỏ vừa đen), bảo đảm khiến ngươi kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện