Ác Bá Khó Làm

THIÊN CÀN NHẬP ĐỊA KHÔN (3)


trước sau


Đại hội Thưởng Nhận diễn ra trong ba ngày.


Ngày đầu tiên đều là một ít nhân vật nhỏ, nếu không phải là thiếu hiệp mới ra đời thì cũng là lão hiệp đã lăn lộn thật nhiều năm nhưng võ công vẫn không tiến bộ, dù sao chiêu thức cũng rất lỗ mãng, cũng không giống những đại hiệp đã thành danh có vỏ bọc bên ngoài, có đôi khi so đo liền cãi nhau, nước miếng thiếu chút nữa văng lên khán đài; cũng có người một lời không hợp liền vứt thẳng vũ khí lăn vào đánh nhau giống như lưu manh đầu đường xó chợ, ngươi cù nách ta, ta liền móc lỗ mũi ngươi, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ phun ra mấy lời tục tĩu, cảnh này thoạt nhìn vừa ghê tởm lại vừa buồn cười.


Ôn Ngải ở trên đài xem cười đến không thở nổi, đập tay lên bàn, thiếu chút nữa làm cái chén rớt xuống dưới.


Trác Dật Khanh ngồi bên cạnh chuyển chén trà ra chỗ khác, nhìn bộ dáng vui vẻ của Ôn Ngải, khóe miệng cũng giương lên: "Buồn cười như vậy sao?"


Ôn Ngải toét miệng cười gật đầu với hắn, khuôn mặt cười đến phớt hồng, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, Trác Dật Khanh nhìn, đột nhiên nảy sinh xúc động muốn kéo người vào lòng hôn một cái.


Ngày hôm sau đến các môn phái là lực lượng trung kiên luận bàn võ học, dùng võ kết bạn, mỗi người đều có quy củ, nghiêm túc lại đứng đắn.


Ôn Ngải xem chán muốn chết, mơ màng sắp ngủ, Trác Dật Khanh không biết từ chỗ nào biến ra một bao mứt quả, hai mắt Ôn Ngải sáng lên, nhận lấy, một bên ăn, một bên nghe Trác Dật Khanh giải thích cuộc tỷ thí trên tràng, thường xuyên bị miêu tả hài hước của hắn chọc cười.


Ngày thứ ba còn lại là một đám người có thực lực cao nhất quyết đấu, Ôn Ngải cẩn thận quan sát một hồi, kết quả chỉ thấy màu quần áo hai người kia mặc, ngay cả kiểu dáng như thế nào cũng không miêu tả được.


Mắt thấy một đám cao thủ trên tràng đấu, Ôn Ngải chọc chọc cánh tay Trác Dật Khanh: "Sắp đến ngươi rồi đi? Không đi chuẩn bị chút sao?"


"Không cần." Trác Dật Khanh nhàn nhã dựa vào ghế chạm trổ được làm từ gỗ lê, bóc một viên đậu phộng ném vào trong miệng: "Không có gì để chuẩn bị."


Ôn Ngải: "..." Đúng là kiêu ngạo.


Khi cuộc tỷ thí tiến hành đến gần cuối, rốt cuộc mới đến phiên Trác Dật Khanh, hắn đứng lên rút bội kiếm của mình ra, vỏ thanh kiếm giao cho Ôn Ngải cất giữ, xoay người dùng khinh công bay lên lôi đài, lúc đáp xuống đất, trên khán đài vang lên một trận hò hét trợ uy.


Danh hào "Thiên hạ đệ nhất công tử" của Trác Dật Khanh mấy năm nay mới vang dội, tuy là truyền miệng, nhưng cũng không giống như bây giờ chính thức đánh thứ bậc, nếu lần này hắn có thể đứng thứ nhất trong đại hội Thưởng Nhận, như vậy chẳng khác nào đã chứng thực một cách ổn định, chắc chắn cho danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất công tử" của hắn.


Nhưng nếu hắn thua...


Ôn Ngải cảm thấy cho dù Trác Dật Khanh có thua thì cũng có thể đảm đương làm đệ nhất công tử ở cái giới hỗn tạp coi trọng nhan sắc này, ánh sáng trong cặp mắt đa tình kia cũng không biết có thể kéo được bao nhiêu phiếu.


Tỷ thí rất nhanh liền bắt đầu, Ôn Ngải ôm vỏ kiếm nặng trĩu nhìn chằm chằm lôi đài, tuy rằng trước sau như một cậu xem không hiểu, nhưng cậu có thể nhìn thấy bóng áo trắng của Trác Dật Khanh điêu luyện bức đối thủ liên tục lui về phía sau, rất nhiều lần thiếu chút nữa là rớt khỏi lôi đài.


Hai nén hương sau, Trác Dật Khanh thắng liên tiếp ba trận, trở thành quán quân của đại hội Thưởng Nhận năm nay.


Tất cả mọi người trên khán đài đều đứng lên vỗ tay, Ôn Ngải không muốn chính mình trở thành dị loại, chỉ có thể cũng đứng lên đục nước béo cò.


Trác Dật Khanh trên lôi đài khiêm tốn hữu lễ hướng đối thủ cùng khán giả chắp tay cảm ơn, sau đó nhìn về phía Ôn Ngải, đứng từ xa giương môi cười với cậu, có thể gọi là xuân phong đắc ý.


Lỗ tai Ôn Ngải không hiểu sao có chút nóng lên, cậu đặt vỏ kiếm xuống, che lỗ tai lại trở về biệt uyển.


Khi Trác Dật Khanh đi xuống lôi đài bị mấy hảo hữu thân thuộc tiến tới chúc mừng nên bị trì hoãn một chút, chờ đến lúc hắn thoát thân trở lại khán đài, cái bàn Ôn Ngải ngồi lúc trước đã sớm trống không, chỉ còn vỏ kiếm của hắn lẻ loi nằm trên bàn.


Ban đêm, mắt thấy đã đến giờ lên giường đi ngủ, cửa phòng Ôn Ngải đột nhiên bị Trác Dật Khanh gõ thùng thùng vang dội.


Ôn Ngải gắng gượng thu hồi bàn chân vừa đặt lên giường, xoay người đi mở cửa, nhìn Trác Dật Khanh trước mặt, hỏi: "Đã khuya rồi, tìm ta có chuyện gì?"


Trác Dật Khanh quơ quơ bội kiếm trước mắt cậu: "Ta phó thác vỏ kiếm cho ngươi, kết quả ngươi lại tùy ý ném nó ở khán đài, cho ta một lời giải thích, hửm?"


"Trên vỏ kiếm của ngươi --- khắc một chữ "Trác" thật lớn, có ai dám lấy chứ?" Ôn Ngải sờ lên vỏ kiếm một phen, "Lại nói, dù sao Tam Xích các cũng phải rèn cho ngươi một thanh mới, nói không chừng đó lại là loại thần kiếm truyền đời trăm năm sau có thể nhấc lên tinh phong huyết vũ, lúc đó ngươi liền tranh thủ đốt nhang đi."


"Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy, càng nói càng xa chủ đề..." Trác Dật Khanh bất đắc dĩ lắc đầu: "Thôi, ca ca đưa ngươi đi ngắm sao vậy."


"Hả? Ta không đi! Ta không ----"


Trác Dật Khanh lờ đi sự kháng cự của Ôn Ngải, xách cậu lên nóc nhà như đang xách gà con, ép buộc ngắm sao.


Ngắm sao liền ngắm sao đi, Ôn Ngải ngồi trên nóc nhà ngẩng đầu, Trác Dật Khanh tiêu sái nằm ngửa bên cạnh, hai người ngắm dải ngân hà lộng lẫy, không hề mở miệng nói chuyện.


Một trận trầm mặc, Trác Dật Khanh đột nhiên hỏi: "Buổi sáng vì sao lại không đợi ta?"


Ôn Ngải không ngờ hắn lại thay đổi cách hỏi, tức khắc ngẩn người: "Ngươi cũng không bảo ta chờ ngươi mà?"


Trác Dật Khanh lập tức tiếp lời: "Nhưng ta đưa cho ngươi vỏ kiếm."


Ôn Ngải nghiêng đầu liếc hắn một cái: "Ngươi đúng là vô nghĩa, thế nào vẫn còn dây dưa vấn đề vỏ kiếm!"


Cơ bụng Trác Dật Khanh phát lực, thoáng cái liền ngồi dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ôn Ngải: "Ta cảm thấy buổi sáng ngươi đang cố ý né tránh ta, mấu chốt là vì sao?"


Ôn Ngải bị hắn nói đúng tim đen, nhanh chóng chuyển đề tài: "Ngươi đừng quên thiếp vàng trên mặt mình (Thiếp vàng: những điều tốt đẹp, trong hoàn cảnh này ÔN chỉ hình tượng của TDK), còn trốn ngươi, nếu ngươi chặn ta lại, một bao thuốc bột của ta là có thể làm cho ngươi ba ngày không dậy nổi, dẫm tới dẫm lui trên người ngươi cũng không có vấn đề gì."


Trác Dật Khanh lắc đầu cười không ngừng: "Đường đường là y gia cốc chủ, cư nhiên treo câu hạ độc trên miệng, ta nên nói ngươi là thẳng thắn hay là thiếu tâm nhãn đây?"


Ôn Ngải cầm lấy miếng ngói vỡ dưới thân: "Y độc không phân

gia, chúng ta cùng những người tiếp xúc với dược liệu chính là trung thực."


"Trung thực? Vậy thiên hạ này liền không có người khẩu thị tâm phi." Trác Dật Khanh một lần nữa nằm xuống, gác đầu lên mái ngói, lười biếng nói, "Tuy nhiên cũng rất đáng yêu, ca ca nhường ngươi."


Lại ngắm sao một lúc, Ôn Ngải không nhịn được ngáp một cái: "Ta phải đi về ngủ, ngày mai còn phải lên đường."


Trác Dật Khanh nhìn bầu trời: "Lần này ngươi về cốc, có phải lại trốn trong đó một hai năm mới bằng lòng đi ra?"


"Ngươi quản ta làm gì." Ôn Ngải đẩy hắn một phen, "Mau đưa ta xuống."


Trác Dật Khanh nằm bất động: "Đến lúc đó ngươi quên ta sạch sẽ thì phải làm sao bây giờ?"


Ôn Ngải sửng sốt: "Nói như thể ta nên nhớ kỹ ngươi vậy... Ngươi không phải là người qua đường thôi sao..."


Trác Dật Khanh nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm, nói từng chữ một: "Không lương tâm."


Kỳ thật nếu Trác Dật Khanh thật là một người qua đường, vậy khẳng định Ôn Ngải nguyện ý làm bạn với hắn, tuy rằng đôi khi bị người này trêu rất đáng ghét, nhưng mấy ngày nay có hắn bồi bên cạnh, đại hội Thưởng Nhận này thú vị lên rất nhiều. Chính là Trác Dật Khanh lại là nam chính, ngày mai sẽ bị trọng thương, sau đó bị mình nhặt về làm dược nhân, nếu quan hệ quá tốt, lúc đó lại không hạ thủ được mất.


Ôn Ngải ôn lại cốt truyện trong đầu một lần, sau một chốc do dự, cậu nhét một bình thuốc vào vạt áo Trác Dật Khanh.


Trác Dật Khanh móc ra liền thấy, a, vẫn là một cái bình ngọc, bên trong chỉ có ba viên thuốc. Hắn đưa lên mũi ngửi ngửi, hướng Ôn Ngải hỏi: "Dùng làm gì vậy?"


"Giảm đau, cho dù là nội thương hay ngoại thương đều có thể giảm đi đau đớn." Ôn Ngải nói, "Kẻ khiến người chán ghét như ngươi không chừng một ngày nào đó bị người ta trùm bao tải lên đánh cho một trận, cho ngươi thuốc này đúng là vật tẫn kỳ dụng. (tận dụng tối đa khả năng của vật nào đó)"


Trác Dật Khanh cất bình ngọc vào trong người: "Vậy phỏng chừng cả đời này ta đều không dùng được, tuy nhiên Doãn đại cốc chủ tự mình ban thuốc, ta cũng không dám từ chối."


Ôn Ngải cười cười không nói lời nào, ngươi cứ khoác lác đi, sớm muộn gì cũng bị đánh.


Tiên đoán này thực sự rất chuẩn, bánh xe vận mệnh còn chưa kịp chuyển động (nguyên văn: 一个早晚还没轮过来呢, mình không hiểu lắm nên chém, nếu có bạn nào biết chỉ mình với nha) , Trác Dật Khanh đã bị đánh đến nỗi cả người toàn là máu.


Giữa trưa hôm sau, trên đường hồi cốc Ôn Ngải nhặt được nam chính ở một vùng hoang dã cách Tam Xích các hai mươi dặm.


Cậu xuống xe ngựa đi đến, Trác Dật Khanh nằm trong vũng máu, nghe thấy tiếng bước chân, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên.


Sau khi thấy rõ người tới, khóe miệng dính máu của Trác Dật Khanh giương lên, trong thanh âm suy yếu vẫn mang theo ý tứ trêu chọc: "Nhớ ta sao? Nhanh như vậy liền đuổi theo..."


"Đừng nói chuyện." Ôn Ngải cau mày ngồi xổm xuống, làm một thủ thế với hộ vệ phía sau, Bất Trị lập tức tiến lên một bước, nhanh nhẹn mở túi châm ra, Ôn Ngải chọn một chiếc châm khá to, đâm vào hơn mười huyệt vị của Trác Dật Khanh, tạm thời cầm máu cho hắn.


Sắc mặt Trác Dật Khanh tuy tái nhợt, song ý cười trong cặp mắt đào hoa kia vẫn không giảm: "Châm pháp (phương pháp châm cứu) của tiểu khả ái thật lợi hại mà... Khụ khụ, khụ khụ... Thuốc ngươi cho ta dùng được... Một chút cũng không đau..."


Hai ngón tay Ôn Ngải đặt trên bờ môi hắn, không cho hắn tiếp tục nói chuyện: "Sớm biết vậy đã khiến ngươi đau không nói nên lời!"


Sau khi xử lý qua vết thương, Ôn Ngải để Bất Trị Bất Cứu đưa Trác Dật Khanh tới xe ngựa, một đường đánh ngựa quay trở về Ẩn Tiên cốc. 


-----


Note: Lâu lắm mới edit lại, còn chỗ nào chưa mượt các cậu góp ý để mình sửa nha =))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện