Cảnh tượng trước mắt thật sự là xấu hổ tới cực điểm.
Đỗ Thanh Thanh bị ngã quá thảm, cả người đáng thương vô cùng ngồi dưới đất, toàn thân đều giống như muốn tan thành từng mảnh, vặn vẹo liền đau.
Đặc biệt là cổ chân, phỏng chừng là trong lúc hỗn loạn đã bị thương tới rồi, lúc này quả thực khó chịu lợi hại.
Nàng duỗi tay qua thử sờ sờ, hơi dùng lực một chút đã bị đau đến hít hà một hơi, đột nhiên rên tê một tiếng.
Này cũng quá mất mặt! !
Đỗ Thanh Thanh ủy khuất lại cảm thấy thẹn, không dám nhìn Tô Kỷ Miên, đầu cúi như đà điểu không muốn gặp người.
Nhưng ngoài miệng lại như cũ không ngừng, thanh âm vừa nhỏ lại nhẹ nói với nàng: "Tôi không có việc gì, không có việc gì, Miên Miên em đi trước đi, không cần để ý tôi.
"
"Tôi một lát liền đuổi kịp, em đi lên trước đi.
"
Đến nước này mà còn nghĩ đến chuyện leo núi.
Tô Kỷ Miên vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát tiến lên vài bước đứng yên trước mặt nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, hỏi nàng: "Cận tiểu thư thế nào, nơi nào bị thương rồi?"
"Nơi nào cũng đều ổn.
" Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, lẩm bẩm lầm bầm thể hiện, "Chỉ là bị vướng té ngã một cái, chuyện gì cũng đều không có, Miên Miên đừng lo lắng.
"
Tô Kỷ Miên không tin: "Thật sự?"
Đỗ Thanh Thanh lén lút gật đầu: "Thật sự.
"
Biểu tình thoạt nhìn có chút xấu hổ, nhưng ngữ khí nghe lên thật ra thập phần kiên định.
Chủ yếu! ! Đáy lòng nàng thật sự áy náy, không muốn liên lụy tâm tình tốt của người ta, sợ chính mình hủy hoại hành trình vốn dĩ đang tốt đẹp, vì thế liền nghĩ cũng không phải cái đại sự gì, nghỉ ngơi nghỉ ngơi là có thể tốt lên, không cần phải nói với người trước mắt này.
Vốn đang nghĩ sẽ giả bộ một chút, kỳ thực đã sớm bị người ta nhìn thấu hoàn toàn.
Rõ ràng cổ chân đều đỏ, vừa thấy liền biết là đã bị thương lợi hại, nói không chừng một lát liền sưng lên.
Lại nói đường lên núi gập ghềnh hiểm trở, nơi nơi đều là đá tảng ụ đất, cứ như vậy ương bướng rồi ngã xuống, mông nhất định phải nở hoa.
Phỏng chừng lúc này hẳn là đau lợi hại đi?
Tô Kỷ Miên thở dài, hơi hơi cúi người trộm liếc liếc mắt nhìn mặt Đỗ Thanh Thanh một cái, quả nhiên nhìn thấy được ở đáy mắt nàng lấp lóe ánh nước.
Từng vòng ở hốc mắt đánh chuyển, giống như lập tức liền phải rơi xuống.
Thật là đáng thương hỏng rồi.
Tô Kỷ Miên thấy thế lắc đầu, không lại cùng Đỗ Thanh Thanh giằng co nữa, dứt khoát duỗi tay chậm rãi đỡ nàng lên.
Mở miệng nói: "Cẩn thận.
"
Nói cho hết lời, còn chưa chờ Đỗ Thanh Thanh nói cái gì nữa, lại đột nhiên cúi xuống cõng người này lên.
Thế nhưng thật sự cõng nàng!
Đỗ Thanh Thanh bị động tác của Tô Kỷ Miên dọa cho sửng sốt, đôi mắt theo bản năng trừng lớn, thân thể cũng nháy mắt trở nên cứng đờ.
Ngơ ngẩn ở trên thân người ta không dám động, ngay cả giọng nói cũng mạc danh trở nên càng nhỏ càng nhẹ, dường như sợ hãi nói: "Miên Miên em như thế nào lại thật sự cõng tôi!"
"Làm sao vậy?" Tô Kỷ Miên nghe vậy nhướn mày, "Chân Cận tiểu thư bị thương không dễ đi đường đâu phải không?"
"Tôi không có việc gì.
" Đỗ Thanh Thanh vội vàng lắc đầu, "Nghỉ ngơi một lát liền khỏe.
"
"Em mau thả tôi xuống đi.
" Nàng nói, nguyên bản nước mắt kiên cường đảo quanh lại không cẩn thận rơi xuống mấy viên, ngay cả giọng nói cũng vô tình mang theo nức nở, "Nếu không em sẽ mệt lắm.
"
"Không mệt.
" Ý thức được nàng khóc, Tô Kỷ Miên tức khắc liền mềm lòng.
Không nghĩ lại khiến người thương tâm, vì thế liền thở dài, gian nan vươn một bàn tay sờ sờ bọc nhỏ mình mang trên người, từ phía trên kéo xuống cái gì đó.
Đưa ra đằng sau, ngữ khí thực nhẹ nói một câu: "Vui vẻ lên nha.
"
Giọng nói và tiếng lục lạc thanh thúy cùng nhau vang lên.
Đỗ Thanh Thanh giương mắt nhìn lên, lại lần nữa nhìn thấy được búp bê cầu nắng quen thuộc kia trong tay nàng.
Cũng nghe nàng tiếp tục mở miệng, ngữ khí thực nhẹ nói: "Thật sự không thoải mái thì ngủ một lát đi.
"
"Em đưa chị về nhà.
"
-
Bởi vì chân Đỗ Thanh Thanh bị thương, Tô Kỷ Miên cuối cùng vẫn là hủy bỏ ý niệm lên núi.
Hai người lúc này đang ở giữa sườn núi, tiến về phía trước vài bước là có thể nhìn thấy cáp treo và xe buýt, một cái hướng lên trên một cái đi xuống dưới.
Tô Kỷ Miên thực mau mua phiếu, cõng người phía sau mang lên xe buýt, tìm chỗ thích hợp dàn xếp chu toàn.
Tiện đà lại cố ý đi mua bình nước đá trở về, kêu nàng trước lấy bình nước này đặt ở mắt cá chân.
Quả thực ôn nhu cực kỳ.
Đỗ Thanh Thanh ngồi ở tại chỗ giống một đứa trẻ được người chăm sóc, khuôn mặt nhỏ tức khắc lại đỏ hồng, đáy lòng thật sự băn khoăn.
Vì thế liền thành tâm hướng người phát ra ý mời, muốn kêu nàng cùng mình trở về nhà.
"Trong túi của tôi kỳ thật còn mang theo cơm hộp.
" Nàng nói, trong giọng nói mang theo tiếc hận, "Vốn dĩ muốn để đến lúc lên đỉnh núi lại ăn, kết quả không nghĩ rằng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"
"Nếu không em cùng tôi về nhà đi?" Nàng ngượng ngùng cười cười, nâng mắt lên tràn đầy chờ mong nhìn về phía Tô Kỷ Miên, "Nhà tôi cũng có các loại cảnh đẹp món ngon, cũng có thể chơi tận hứng.
"
"Khó được cuối tuần, thật sự là muốn cho em thư giãn thư giãn! !.
" Nàng nói, thanh âm rất nhỏ, lẩm nhẩm lầm nhầm nói cho chính mình nghe, "Thật là, sao lại đột nhiên té ngã vậy nè.
"
Cho tới bây giờ vẫn còn đang tự trách.
Tô Kỷ Miên nhìn nàng, sau một lúc lâu không để cho người này lại nói thầm tiếp nữa, gật gật đầu nói câu được.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy đôi mắt thực mau sáng lên, mở miệng vừa định lại nói cái gì đó.
Nhưng không chờ nói, lại đột nhiên nghe được Tô Kỷ Miên cất lời: "Nhưng mà!.
.
"
Đỗ Thanh Thanh khẩn trương: "Nhưng mà?"
"Nhưng mà vẫn phải đi đến bệnh viện trước.
" Tô Kỷ Miên cười cười, ngữ khí thực nhẹ, mang theo ôn nhu cùng quan tâm, "Thân thể quan trọng nhất.
"
Hóa ra không phải muốn cự tuyệt nàng.
Đỗ Thanh Thanh thực mau yên tâm, kéo balo của mình lên ôm ôm, mở khóa kéo đem đồ ăn vặt bên trong chia cho nàng, nở nụ cười thậm chí còn lóa mắt hơn ánh mặt trời ngoài kia.
"Được rồi ~"
"! ! "
Sau khi xuống xe, hai người thực mau bắt chiếc xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Thương thế của Đỗ Thanh Thanh không quá nghiêm trọng, bác sĩ xem qua xong thì cấp một bình phun sương, nói nàng dựa theo hướng dẫn mỗi ngày phun vài lần cộng thêm mát xa nhẹ, thực mau là có thể khỏi.
"Vậy là tốt rồi.
" Đỗ Thanh Thanh cười cười, chân thành cảm tạ bác sĩ, mới vừa ra khỏi cửa liền ngồi ở một bên trên ghế nhỏ tự phun phun cho mình.
Nhớ đến bác sĩ nói cần