Đỗ Thanh Thanh là bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức.
Nàng một chút liền lăn lộn suốt hai ngày, khó được nghỉ ngơi trong chốc lát, tức khắc liền giống như xe không phanh, ngồi trên thuyền nhỏ của Chu Công* lắc lư hơn 4 giờ.
*gặp Chu Công: đi ngủ, nằm mơ.
Thẳng đến hơn 10 giờ tối mới rốt cuộc mở mắt ra.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn đen, ánh đèn bên đường đã sáng, cách cửa sổ có thể nhìn đến muôn vàn ngọn đèn lập lòe ở nơi xa.
Thậm chí còn có thể nghe đến các loại mùi hương đồ ăn, Đỗ Thanh Thanh vừa ngồi ở tại chỗ cho tỉnh ngủ vừa đoán nguyên liệu, đoán đoán một hồi bụng liền vang lên một tiếng.
Chậc......!Ngủ tới đói bụng.
Nàng có điểm bất đắc dĩ, giơ tay sờ sờ bụng nhỏ không biết cố gắng của bản thân, lại theo bản năng đảo mắt nhìn vị trí bên cạnh, muốn nhìn một chút xem Tô Kỷ Miên có còn ở đây không.
Kết quả lại là trống không, lúc này bên người thế nhưng không có một ai.
Em ấy về nhà rồi sao?
Đỗ Thanh Thanh dừng một chút, để sát vào chút sờ sờ bên kia gối ôm, không cảm thấy được chút nhiệt độ nào, nhìn dáng vẻ xem ra người ngồi ở chỗ này dường như đã rời đi thật lâu.
Thời điểm ý thức được điểm này, đáy lòng Đỗ Thanh Thanh tức khắc nổi lên chút áy náy, nghĩ khẳng định là bởi vì chính mình ngủ lâu lắm, cho nên mới khiến người ta bỏ về.
Rõ ràng là nàng mời Tô Kỷ Miên tới nhà chơi, nhưng người ta chơi có tận hứng hay không chưa biết, bản thân nàng thật ra ngủ rất sảng khoái.
Này cũng quá xấu hổ.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, vội vàng cầm di động ra, tìm được WeChat của Tô Kỷ Miên, có chút khẩn trương đánh chữ: "Em đi đâu?"
Trầm ngâm một lúc lâu lại cảm thấy có điểm không ổn, vì thế thực mau xóa bỏ, một lần nữa đổi thành "Miên Miên có ở đó không" gửi qua.
Quá nhát, trước khi nói đến sự tình còn phải thử thử trước.
Làm xong này đó rồi, Đỗ Thanh Thanh mới thở phào một hơi.
Cũng không biết có phải vì trong lúc ngủ cơ thể tiến hành tự mình chữa trị rồi hay không, lúc này cổ chân nàng đã không còn đau như vậy nữa, không chỉ sờ đến đỡ đau hơn trước rất nhiều, thậm chí còn có thể đứng lên miễn cưỡng đi hai bước.
Nghĩ cũng không thể ngồi ở trong phòng trò chơi mãi, Đỗ Thanh Thanh ngay sau đó liền nỗ lực đứng lên, kéo chân què nhỏ đi ra ngoài lắc lư.
Một bên lắc lư còn một bên ở trong đầu nói chuyện, muốn hỏi một chút hệ thống như thế nào lại không đánh thức mình.
Ai ngờ kêu nửa ngày cũng không ai trả lời, hệ thống không biết lại đi làm cái gì.
Đỗ Thanh Thanh bất đắc dĩ chỉ có thể từ bỏ, yên lặng bỏ điện thoại di động vào túi, đỡ lấy vách tường từng chút từng chút dịch về phía trước.
Nhưng mà càng đi càng cảm thấy có điểm không thích hợp, sao lại cảm thấy có mùi hương gì đó phiêu tán nồng nhiệt trong không khí vậy.
Hình như là phát ra từ trong nhà nàng, thật hương thật thơm, theo không khí dũng mạnh tràn vào xoang mũi, tức khắc liền câu sâu đói ra tới.
Bụng Đỗ Thanh Thanh phối hợp kêu hai tiếng: "Òn ọt òn ọt."
"......"
Nàng không tránh khỏi đỏ mặt, ho khan vài cái, vừa đi vừa lấy ra di động lướt lướt, ý đồ muốn tạm thời áp cơn đói xuống.
Cứ như vậy một đường mân mê tới phòng bếp, không đợi ngẩng đầu lên nhìn xem đến tột cùng là còn thừa cái nguyên liệu gì để nấu ăn hay không, di động cầm trong tay đột nhiên vang lên một chút.
Cúi đầu nhìn xuống, thế nhưng là Tô Kỷ Miên hồi âm lại, hai chữ: "Ở nha."
Sau đó không chờ Đỗ Thanh Thanh kịp hồi lại cái gì, câu tiếp theo đã được gửi tới——
"Ngẩng đầu nhìn xem."
Ngẩng đầu?
Đỗ Thanh Thanh nghi hoặc, làm theo lời nàng, tại đây một giây liền nhẹ nhàng ngẩng đầu, ngay sau đó liền thấy được một màn khiến nàng khiếp sợ.
Tô Kỷ Miên biến mất đã lâu lúc trước giờ đây lại đang đứng ở trong phòng bếp.
Đèn phòng bếp rất sáng, ánh đèn chậm rãi tưới xuống, bao phủ lên người nàng một mảnh ánh sáng lãnh bạch, quả thực đẹp không nói nên lời.
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, tầm mắt dừng ở trên mặt nàng một lúc lâu, lúc này mới rốt cuộc lại dời xuống.
Ngay sau đó......!Liền nhìn thấy trên vòng eo mảnh khảnh kia của Tô Kỷ Miên buộc một cái tạp dề màu đen.
Nàng đang nấu cơm a!
Đỗ Thanh Thanh căn bản không nghĩ tới nàng sẽ làm việc này, đáy lòng tức khắc có trận giật mình xông lên, kéo chân nhỏ tiến lên trước vài bước, vừa mới chuẩn bị nói gì đó.
Nhưng lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy người trước mắt này hơi nghéo khóe miệng lên một cái.
Cũng nghe nàng mở miệng, ngón tay đẹp nâng lên chỉ về hướng toilet, nói: "Đi rửa tay trước."
"Chúng ta ăn cơm thôi."
-
Tỉ mỉ rửa sạch tay mấy lần, Đỗ Thanh Thanh thực mau liền được Tô Kỷ Miên dàn xếp ở trên ghế.
Cũng thấy nàng xoay thân, cầm lấy từng món ăn trong phòng bếp dọn ra ngoài.
Quả thực phong phú cực kỳ, Đỗ Thanh Thanh chờ mong giương mắt nhìn xem, thấy nàng mang đến vài dĩa rau xào, lúc sau còn có thịt hầm, cá chưng, cái cuối cùng còn có cả canh gà.
"Đây đều là Miên Miên làm?" Đỗ Thanh Thanh bất giác giật mình, "Này cũng quá phong phú đi......!Vất vả rồi."
"Không có gì, là nhờ nguyên liệu nấu ăn trong nhà Cận tiểu thư thực phong phú." Tô Kỷ Miên đáp, xới xong cơm đưa đến cho Đỗ Thanh Thanh, sau đó liền kéo ra ghế dựa ngồi đối diện nàng, "Bất tri bất giác liền làm nhiều như vậy."
"Tôi thấy chỗ trống trong tủ lạnh còn rất nhiều." Nàng nói, đáy mắt mang theo nhàn nhàn ý cười, "Chị bị thương hành động không tiện, mấy món này nếu ăn không hết có thể lưu trữ đến ngày mai lại ăn, đến lúc đó chỉ cần hâm nóng một chút là được."
Hóa ra nàng vì mình mà suy xét nhiều như vậy.
Đỗ Thanh Thanh nghe xong bất giác trong lòng tràn đầy ấm áp, vội vàng gật đầu đáp được.
Ngay sau đó liền ở dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Kỷ Miên, cầm lấy đũa, nhẹ nhàng kẹp một khối thịt lên đặt vào trong miệng nếm thử.
Trước khi ăn đã trộm dựng thẳng ngón tay cái thẳng đừng lên, làm tốt công tác chuẩn bị khen nàng, bàn tay nhỏ giấu dưới bàn đung đưa đung đưa, thật sự là quá đáng yêu.
Tô Kỷ Miên chú ý tới cái tay kia, ý cười đáy mắt không tự giác lại sâu thêm vài phần.
Trong lòng cũng hiếm có dâng lên một trận khẩn trương, vẫn luôn nghiêm túc nhìn nàng ăn xong rồi, ngay sau đó mới mở miệng hỏi: "Ăn ngon sao?"
Tiếng nói vừa dứt, bàn tay đã sớm chuẩn bị tốt kia của Đỗ Thanh Thanh nháy mắt liền nhảy lên.
Môi cũng nhếch lên, một câu đáp một câu khen nàng: "Ăn ngon, thật sự rất ngon."
Nghe xong liền khiến tâm tình người ta thật tốt.
Tô Kỷ Miên nghe vậy cười cười, thực mau đẩy đẩy những món ăn khác đến trước mặt đối phương, ngay sau đó lại đứng lên giúp nàng múc một chén canh gà.
Không khí thật sự đặc biệt tốt, mạc danh có loại cảm giác không khí gia đình.
Đỗ Thanh Thanh thật lâu không có được ăn nhiều món ăn ngon như vậy, tâm tình tự nhiên cũng không tồi, nhìn Tô Kỷ Miên ngồi ở bên cạnh bàn, lời nói cũng thực mau biến nhiều.
Lại bắt đầu lôi ra máy hát, cùng nàng nói chuyện trời đất hàn huyên rất nhiều.
Trò chuyện trò chuyện, cũng không biết như thế nào lại đột nhiên vòng tới đề tài gia đình.
Đỗ Thanh Thanh cười cười, nương cơ hội này cùng Tô Kỷ Miên nói rất nhiều lời nói thật lòng, nói với nàng chính mình trước kia thân thể không tốt, thường xuyên bởi vì các loại nguyên nhân mà sinh bệnh, cho nên ba mẹ vẫn luôn hầm canh gà cho nàng uống.
Kỳ thật khi đó trong nhà thực nghèo, mua được con gà về hầm canh đã xem như tiêu pha, cha mẹ cũng ngại ăn, mỗi lần đều lấy lý do bản thân không thích nên nhường toàn bộ cho nàng ăn.
Lúc ấy Đỗ Thanh Thanh còn nhỏ, ngây ngẩn một thời gian thật dài về sau mới phản ứng lại chuyện này, vì thế liền sống chết không chịu độc hưởng, thế nào cũng phải chờ cha mẹ ăn rồi bản thân mới động đũa.
Người một nhà đều xoắn quýt lợi hại, thậm chí có lần bởi vì ai cũng không ăn, canh gà nguội rồi lại hâm lại nguội, cuối cùng không cẩn thận bị ninh hỏng luôn.
Tuy rằng buồn cười, nhưng hôm nay nhớ tới, lại vẫn như cũ là đoạn hồi ức đặc biệt tốt đẹp.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, không đem này đó nói dông dài với Tô Kỷ Miên, chỉ nói là: "Chẳng qua bởi vì sau này cùng cha mẹ xảy ra mâu thuẫn, tôi một mình dọn ra ngoài, cho nên số lần uống canh gà cũng liền ít đi."
Kỳ thật......!Là bởi vì cha mẹ đã không còn nữa.
Có loại bất đắc dĩ cùng chua xót thực mau từ đáy lòng tràn lan, Đỗ Thanh Thanh dừng một chút, nghĩ