Thực ra cũng không phải quá kịch liệt hôn, so sánh với nụ hôn nồng nhiệt mang theo dục vọng mà nói thì, nụ hôn này càng giống như chuồn chuồn lướt nước tràn đầy sự trân trọng.
Đỗ Thanh Thanh khẩn trương nhắm mắt lại, cảm thụ cánh môi vô cùng mềm mại nhẹ hôn từ cái trán, chậm rãi đi xuống, di chuyển đến chóp mũi, bên má, lại đến khóe môi.
Rõ ràng chỉ là thật cẩn thận nhẹ nhàng đụng vào, nhưng lại thực sự khiến người động tâm, bên tai tất cả đều là hơi thở của Tô Kỷ Miên, khoang mũi cũng tràn ngập mùi hương của Tô Kỷ Miên——
Hương hoa oải hương nhàn nhạt, lại dễ ngửi vô cùng.
Tim Đỗ Thanh Thanh thiếu chút nữa muốn ngừng đập, ngây ngốc một hồi lâu mới nhớ tới ở trong lòng nhắn lại cho hệ thống, liên tiếp nhắc mãi vài lần, ngữ khí kích động, âm điệu phát run: "Mẹ ơi, Miên Miên thế nhưng ở chỗ này hôn tôi kìa!"
Hưng phấn và vui sướng thực sự rõ ràng, gương mặt cùng hai bên tai sờ lên nóng hổi.
Thật sự quá đáng yêu.
Tô Kỷ Miên chỉ nhìn nàng đã muốn cười.
Đang chuẩn bị lại hôn hôn nàng một phen, nhưng chưa kịp động, lại đột nhiên nghe thấy từ phương xa truyền đến một trận kinh hô, hình như là có thứ gì rớt, tiếng kêu của người nọ còn rất lớn, hiện trường trong lúc nhất thời có chút mất khống chế.
Cảm thấy cũng không có gì, nhưng người trong lòng ngực lại đột nhiên bị dọa giật mình.
Hẳn là cho rằng hình ảnh hai người thân mật bị người khác nhìn thấy được.
Tô Kỷ Miên thấy thế thực mau nâng tay lên, vừa định xoa xoa đầu nàng nói không cần sợ, lại ngoài ý muốn bị Đỗ Thanh Thanh bắt được cổ tay.
Bất ngờ bị đối phương duỗi tay lôi kéo, cả người trực tiếp ngã ngồi ở trên sofa, không đợi phản ứng lại đây, đã thấy con tiểu ma men này mơ mơ hồ hồ đứng lên, liều mạng chắn bên ngoài, cong eo che chắn cho nàng.
Trong miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Không có việc gì Miên Miên, đừng sợ.
"
Thế nhưng là nghĩ đến phải bảo vệ nàng.
Tô Kỷ Miên ngẩn người, ngay sau đó nhướn mày cười khẽ, duỗi tay sờ sờ cánh tay đang chống của nàng, rõ ràng đang rất khẩn trương, run rẩy cực kỳ rõ ràng.
Nhưng ánh mắt lại thực kiên định, đôi mắt xinh đẹp trừng to tròn.
"Không có việc gì.
" Tô Kỷ Miên nói, giương mắt nhìn về phía phương xa giải thích cho nàng, "Bàn dựa tường kia rớt cái ly mà thôi, không có gì, Như Ca đừng sợ.
"
Như vậy sao?
Nghe nàng nói như vậy Đỗ Thanh Thanh mới cuối cùng yên tâm chút, quay đầu duỗi cổ như con ngỗng nỗ lực nhìn nhìn, một lát sau cuối cùng thu hồi lại tầm mắt.
Ngồi xuống bên cạnh Tô Kỷ Miên, nhẹ nhàng thở ra nhỏ giọng nói: "Không có việc gì thì tốt rồi.
"
"Chị còn sợ bọn họ thấy.
" Nàng nói, sợ Tô Kỷ Miên bởi vì chuyện này không vui, đầu óc hỗn độn xoay chuyển, cuối cùng xả ra một câu khen khen nàng: "Miên Miên nhà chúng ta đẹp như vậy, không thể để người khác thấy.
"
Vừa nói vừa chụp lên mu bàn tay nàng, khiến người nghe xong tâm tình liền tốt đẹp.
Tô Kỷ Miên cười cười, rốt cuộc không nhịn được, ở một giây trước khi khởi động lại nguồn điện lại lần nữa hôn nàng, duỗi tay xoa nắn mặt nàng, ngữ khí bằng phẳng lại ôn nhu.
"Như Ca nhà chúng ta không phải cũng vậy sao?"
-
Đèn nhà hàng lại một lần nữa sáng lên.
Không khí xung quanh thực mau khôi phục, nên ăn tiếp tục ăn, nên uống tiếp tục uống, cũng không bị chút nhạc đệm này ảnh hưởng.
"Đi thôi?" Đỗ Thanh Thanh xoay người thu dọn túi xách, giương mắt nhìn Tô Kỷ Miên, chút men chua ghen tị giấu ở đáy mắt đã hoàn toàn không còn, "Chúng ta về thôi.
"
"Được.
" Tô Kỷ Miên gật đầu, duỗi tay nắm chặt tay nàng.
Chiếc xe yêu của Đỗ Thanh Thanh ngừng ở bên đường cái, nàng lúc này mới uống rượu xong, vốn dĩ muốn gọi người lái thay đến hỗ trợ.
"Không cần.
" Chẳng qua là còn chưa kịp tìm, đã nghe Tô Kỷ Miên bên cạnh đột nhiên mở miệng, "Em lái xe là được rồi.
"
"Miên Miên lái?" Đỗ Thanh Thanh nghe vậy còn rất khiếp sợ, "Em học lái xe hồi nào vậy?"
"Lâu rồi.
" Tô Kỷ Miên cười cười, cũng không trực tiếp trả lời, mở ghế phụ ra an bài Đỗ Thanh Thanh ngồi vào, lại vươn tay giúp người ta thắt tốt đai an toàn, "Chúng ta xuất phát ~"
"Ừm!" Đỗ Thanh Thanh theo tiếng gật đầu, đôi mắt lấp lánh.
Giơ tay vung lên cao, lâng lâng hô một câu: "Xuất phát!"
Nói cho hết lời, ngay sau đó thành thành thật thật dựa vào ghế, hết sức chuyên chú xem bạn gái lái xe, bởi vì mới uống rượu xong, giờ phút này có chút mệt rã rời, đôi mắt mở to lại đóng lại mở.
Nhưng lại không ngủ, nói cái gì đều không chịu nghe.
Còn rất chấp nhất.
Tô Kỷ Miên quả thực dở khóc dở cười, bất đắc dĩ chỉ có thể tăng nhanh thêm tốc độ xe, mang Đỗ Thanh Thanh thực mau trở về nhà.
Tiểu thư thế nhưng lại ở bên ngoài uống rượu.
Lưu thúc mới vừa ra nghênh đón liền thấy được bộ dáng say khướt của Đỗ Thanh Thanh, vội vàng quay đầu gọi người: "Mau tới vài người đỡ tiểu thư vào!"
"Không cần.
" Tiếng nói vừa dứt Tô Kỷ Miên nhẹ nhàng lắc đầu, "Cháu đưa nàng lên là được.
"
"Vậy cũng được.
" Biết hai người quan hệ tốt, Lưu thúc cũng không lại kiên trì, mau chóng nhường đường để Tô Kỷ Miên đỡ người lên lầu, sau đó lại nói, "Để tôi đi lấy ít nước tới.
"
"Vâng.
" Tô Kỷ Miên gật gật đầu, nhìn theo Lưu thúc rời đi, ngay sau đó xoay người vào toilet, lấy ra một chiếc khăn lông giúp Đỗ Thanh Thanh lau mặt.
Lau hai ba cái, Đỗ Thanh Thanh đang mơ màng sắp ngủ đột nhiên thanh tỉnh lại chút.
Nhận thấy được có người đang sờ mình, vội vàng nhấc mí mắt nhìn trộm, sau khi thấy là Tô Kỷ Miên mới nhẹ nhàng thở ra, chỉnh lại phương hướng, đem đầu gối lên trên đùi nàng, tùy ý người này mân mê.
Trong miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm, hỏi nàng: "Em hôm nay phải đi rồi sao?"
Người này sau khi uống say sẽ rất thành thật, từ trước đến nay đều vậy, trước kia cũng như thế.
Tô Kỷ Miên nghe vậy mở miệng trả lời nàng: "Phải đi, trở về trường học có chút việc phải làm.
"
"Vậy được rồi.
" Đỗ Thanh Thanh nghe thế híp mắt gật gật đầu, mặc dù không quá muốn để nàng đi, nhưng cũng không nghĩ quá mức dính người chọc người phiền, vì thế cũng chỉ nói, "Vậy em ngày mai cũng tới chứ?"
Tô Kỷ Miên hỏi lại: "Như Ca muốn em tới sao?"
"Đương nhiên muốn.
" Đỗ Thanh Thanh gật đầu, "Bạn gái chị tới sao chị không vui cho được!.
.
"
Nói rất nhỏ, lẩm bẩm lầm bầm, nhưng vẫn bị người trước mắt nghe hết toàn bộ.
Tô Kỷ Miên cười cười, thực mau đáp ứng nàng: "Vậy tới.
"
"Thật tốt, không được đổi ý.
" Đỗ Thanh Thanh nói, duỗi tay cùng nàng ngoắc ngoắc ngón út, ngay sau đó yên tâm xoay người, không bao lâu đã ngủ rồi.
Tô Kỷ Miên thấy thế nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nóng hầm hập của nàng, không lại quấy rầy, thực mau lại lần nữa đứng lên, ôm người đặt xuống gối đầu nằm đàng hoàng.
Bất đắc dĩ lại sủng nịch hôn hôn má nàng, nhỏ giọng nói với nàng câu ngủ ngon.
Cũng nói: "Xem ra đêm nay em phải mau chóng hoàn thành công tác.
"
"Rốt cuộc! ! Bạn gái em còn đang chờ mà nhỉ.
"
-
Bảo trường học có việc là gạt người, Tô Kỷ Miên kỳ thật quay trở lại thế giới thực.
Nơi này cùng với thế giới trong kịch bản không giống nhau, lúc này vẫn là ban ngày, chẳng sợ bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, trong văn phòng vẫn như cũ có rất nhiều người.
Tô Kỷ Miên lập tức đi về phía trước, mở ra cửa phòng tiếp khách, giương mắt nhìn quả nhiên có hai người ngồi ở bên trong.
Bộ dáng có vẻ là đã chờ rất lâu.
"Đến muộn, thực xin lỗi.
" Tô Kỷ Miên cười cười, gọi thư ký tới giúp hai người một lần nữa pha