Lần điều tra này vẫn như cũ không thu hoạch được gì, nhân vật khả nghi theo lời nhân viên kia nói chỉ là dân cư trong thế giới đó, không chút liên quan gì đến người bọn họ muốn tìm.
Tia hy vọng lại bị dập tắt, nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt.
Sớm đã thành thói quen.
Tô Kỷ Miên nhăn mi, cùng hai vị cảnh sát Lưu-Dương rời khỏi thế giới, kêu thư ký dẫn bọn hắn đi uống dung dịch dinh dưỡng.
Bản thân lại ngồi ở trước màn hình ảo tra tìm một hồi lâu, tìm kiếm địa điểm tiếp theo muốn đi thăm dò.
Kỳ thật......!Đến nay cách thời gian khởi kiện án tử đã gần 6 năm, thời gian lâu lắm rồi, ngay cả ký ức cũng bị bao phủ một tầng sương mù, cho đến hôm nay có lẽ căn bản cũng không có bao nhiêu người còn có thể nhớ rõ cảnh tượng ngay lúc đó.
Ngoại trừ Tô Kỷ Miên.
Nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ quên được hình ảnh khi đó.
Hình ảnh hai người chết thảm, dưới thân chảy ra máu tươi, trong không khí phiêu tán mùi máu tanh gay mũi, cùng với tiếng tim mình đập mất khống chế vì sợ hãi.
Cùng với, tràn đầy lo lắng.
Lo lắng nếu đứa trẻ kia biết được, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu khổ sở cùng bi phẫn.
Từ lúc đó nàng đã vô cùng đau lòng cho cô bé kia, nhưng ngay sau khi nghe được từ chỗ cha mình những tiến triển kế tiếp của vụ án, một ít tin tức liên quan cùng với âm mưu đằng sau vụ việc, cái loại đau lòng này càng thêm mãnh liệt.
Và rồi sau đó......!Ngay cả cô bé ấy cũng đã xảy ra bất hạnh.
Trái tim này của Tô Kỷ Miên không biết đã bị bóp nghẹt bao nhiêu năm, cũng là từ khi đó, nàng bắt đầu bí mật lần đầu tiên xuyên thời không.
Cho đến khi cách đây không lâu, thân thể cha nàng không khỏe phải lui về hậu phương, nàng tiếp nhận vị trí cũ của cha, bắt đầu cùng cảnh sát phối hợp với nhau điều tra việc này.
Nhưng, không có người biết trước lúc ấy nàng rốt cuộc đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, rồi lại lúc sau tiếp tục điều tra liều mạng như thế nào.
Hết thảy khổ lao chua xót, tất cả cũng chỉ vì một người.
Tô Kỷ Miên nhẹ nhàng nhắm mắt.
Một ngày nào đó sẽ tìm được.
Nhất định sẽ......
-
Đỗ Thanh Thanh một giấc ngủ dậy đã nghe thấy hệ thống vẫn luôn oán giận.
Huyên thiên cả một buổi sáng, vốn dĩ chỉ đang tự than thở với chính mình, thấy Đỗ Thanh Thanh đã tỉnh, tinh thần tức khắc tăng lên, bắt đầu quang minh chính đại cùng nàng nói thầm.
Nói cơ bản đều là về chuyện công tác, về việc tối hôm qua sau khi bị kêu lên lúc trở về rốt cuộc lại gặp không ít khổ cực.
"Làm sao vậy?" Đỗ Thanh Thanh ngáp một cái, duỗi duỗi người xuống giường rửa mặt, vừa đánh răng vừa cùng hệ thống trong đầu nói chuyện phiếm, "Nói cho tôi nghe một chút?"
"Còn có thể thế nào!" Hệ thống nói, "Tôi trở về nộp cái tư liệu, vốn dĩ cho rằng lập tức có thể đi, ai biết cấp trên lại ngăn cản!"
"Kêu tôi tiếp theo đi làm thay!" Nàng nói, phẫn nộ tột đỉnh, "Cũng không biết tại sao gần đây lại nhiều hệ thống xin nghỉ như vậy, nhân thủ chẳng thể đủ dùng."
"Mấu chốt là lần này vẫn phải chịu cái ký chủ lần trước!"
Đỗ Thanh Thanh vừa nghe thiếu chút nữa muốn cười ra tiếng, nỗ lực nghẹn đã lâu mới nghẹn trở về: "Cho nên, cô lại phải nhìn mosaic cả đêm?"
"Đúng vậy." Hệ thống gật gật đầu, "Buổi sáng trước khi đi nàng còn chọc tức tôi, nói cô trước tiên làm quen đi."
"Còn nói sớm muộn gì cũng có một ngày ký chủ của cô cũng sẽ giống như tôi."
"Nói cái gì không biết." Hệ thống lắc đầu, "Ký chủ của tui mới không giống như nàng đâu nhá!"
Lời này vừa nói ra Đỗ Thanh Thanh tức khắc ho khan một tiếng, trong đầu cũng đột nhiên nổi lên khuôn mặt của Tô Kỷ Miên, ngây ngốc vài giây, cũng không biết nghĩ tới cái gì, gương mặt thoắt cái đỏ ửng, hơn nửa ngày cũng chưa nói chuyện.
Hệ thống thấy nàng không nói, còn tưởng rằng người này chưa tỉnh ngủ, cũng liền không lại cùng nàng lải nhải này đó nữa.
Tùy tay click mở hộp tin nhắn lại, phát hiện bên trong thế nhưng có không ít, nghĩ nàng có chuyện gì, vội vàng nhấn mở nghe.
Đỗ Thanh Thanh 6 giờ 30: 【 ô ô ô, Miên Miên thế nhưng mời tôi đi ăn cơm.
】
Đỗ Thanh Thanh 6 giờ 40: 【 Trước mặt thật nhiều người kêu nàng là bạn gái! Wow, mình thật là lợi hại! 】
Đỗ Thanh Thanh 7 giờ 55: 【 Miên Miên thừa dịp cúp điện hôn tôi! A a a, Thống nhi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! 】
Mấy việc như thế, nhiều vô số một đống lớn.
Hệ thống mặt đầy hắc tuyến, thế nhưng có tới mười mấy tin.
Vả mặt tới quá đột ngột không kịp phòng ngừa!
Hệ thống: "......" Thực xin lỗi quấy rầy.
Nàng sầu thực sự, bất đắc dĩ chỉ có thể ôm đi mấy túi khoai lát Đỗ Thanh Thanh khao nàng, tìm cái chỗ mát mẻ ngồi xuống răng rắc ăn luôn, ăn xong lại đi ngủ bù.
Thoạt nhìn có vẻ thật sự rất mệt mỏi.
Đỗ Thanh Thanh không đành lòng quấy rầy nàng, cũng không lại nói chuyện phiếm với nàng nữa, móc di động ra gửi cho Tô Kỷ Miên một tin bạn gái buổi sáng tốt lành, ngay sau đó liền xuống lầu ăn sáng.
Vừa ăn vừa hồi tưởng lại chuyện phát sinh tối qua.
Lúc ấy bởi vì uống lên không ít rượu, nàng xác thật có chút say.
Đỗ Thanh Thanh nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, chỉ nhớ lại tối hôm qua Tô Kỷ Miên mang nàng về nhà, lúc sau hình như còn giúp nàng thật cẩn thận lau mặt.
Sau cùng còn nói cái gì đó, làm cái gì đó, đã không còn nhớ rõ nữa.
Đang nghĩ ngợi, Lưu thúc ở một bên đã bước nhanh tới: "Tiểu thư chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Đỗ Thanh Thanh thực mau cười rộ lên cùng hắn chào hỏi, "Làm sao vậy Lưu thúc?"
"Tôi đã xem dự báo thời tiết." Lưu thúc nói, "Hôm nay thời tiết thực không tồi, trong nhà lại không có chuyện gì làm, muốn dẫn mọi người cùng đi ra ngoài ruộng chứ?"
"Cũng được." Đỗ Thanh Thanh nghe vậy gật gật đầu, "Cùng nhau đi vận động vận động."
"Cháu cũng vừa lúc sắp ăn xong." Nàng nói, vui vui vẻ vẻ, "Lưu thúc chờ......"
Vốn dĩ muốn nói chờ cháu một chút.
Nhưng lời nói tới bên miệng lại đột nhiên nuốt trở về, sao lại cảm thấy hình như phía trước có từng cùng ai có hẹn, lại cẩn thận ngẫm nghĩ, lần này cuối cùng cũng hồi tưởng lại được.
Là Miên Miên!
Nàng tối hôm qua đáp ứng hôm nay muốn tới nhà mình chơi!
Lúc ý thức được chuyện này, cả người Đỗ Thanh Thanh đột nhiên có chút căng thẳng, xua xua tay xấu hổ cười cười, lời muốn nói thực mau sửa lại: "Cái kia..
Lưu thúc, hôm nay cháu có chút việc không thể đi, bác dẫn mọi người đi đi thôi."
"Nhớ rõ chiếu cố mọi người." Nàng nói, "Ăn uống đều mua thiệt nhiều nha."
"Đã biết tiểu thư." Lưu thúc gật gật đầu, cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ nói: "Có muốn lưu lại vài người hầu nấu cơm không?"
"Không cần." Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, "Cùng nhau đi đi, hít thở hít thở không khí trong lành mới mẻ, rèn luyện thân thể rèn luyện thân thể."
Lưu thúc: "Được."
Nói cho hết lời, thực mau xoay người chạy đi triệu tập người hầu.
Tuy nói gần đây thời tiết bắt đầu lạnh, nhưng vào giữa trưa ánh mặt trời vẫn rất gay gắt, mũ rơm ắt không thể thiếu.
Phát cho