Ở cổng bệnh viện, quản gia Bạch đứng trước đó đợi Hàn Di đi ra. Ông đứng với cái gà mên trên tay, kỳ thực, Hàn Di vì sao lại không cho ông vào tận phòng của người bạn đó chứ nhỉ?
Rốt cuộc cậu chủ đang muốn che giấu điều gì? Hay chính bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi nhỉ?
Quản gia Bạch đứng yên tại cổng, đầu óc ông có suy nghĩ mông lung một chút cho đến khi Hàn Di ra đến nơi.
Cậu thấy ông phóng tầm mắt ra phía xa nhìn gì đó, khẽ đi đến khều vai ông một cái, " Chú Bạch."
Quản gia bị khều khẽ giật mình, ổng đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi rồi nhìn Hàn Di, mỉm cười hiền hoà.
" Cậu chủ, cháo đây này." Nói xong ông đưa gà mên cháo ra phía trước.
Hàn Di nhanh tay nhận lấy gà mên, cảm ơn ông rồi vội vội vàng vàng đi vào bệnh viện. Quản gia nhìn theo bộ dạng gấp gáp của Hàn Di mà thầm nghĩ ngợi.
Nếu không nhầm thì khi ở đây, cậu chủ chưa từng bảo mình có một người bạn nào. Cớ gì lại xuất hiện một người bạn mà thân thiết đến mức này được nhỉ?
Ông cứ đứng yên đó cho đến khi bóng dáng Hàn Di khuất khỏi tầm mắt thì mới chậm rãi rời đi.
Bên trong, Hàn Di mở cửa bước vào phòng bệnh, thấy Đình Huy đang nằm dựa người vào giường, tay đang cầm ly nước lọc uống ừng ực.
Chắc anh đói lắm rồi nhỉ? Hàn Di nhìn hành động của anh mà buồn cười trong lòng, sau đó nhanh chân đi đến lấy cháo ra cho anh.
Cháo thịt bò của chị Như nấu là số một, thật sự Hàn Di chưa ăn đồ ăn của ai nấu ngon ngoài chị cả. Nếu có thì chắc chắn sẽ là Đình Huy thế chỗ rồi.
Lấy cháo ra một cái tô cỡ vừa rồi đưa cho Đình Huy. Anh từ nhỏ đến lớn luôn ghét ăn cháo, cảm thấy nó rất ngán với đa phần chỉ con nít mới ăn cháo mà thôi.
"...Chỉ được ăn cháo thôi sao?" Đình Huy ngước mặt hỏi Hàn Di.
Hàn Di tay vẫn còn cầm tô cháo nóng hổi, mắt lườm anh một cái cảnh cáo. Cậu biết anh đang cố tránh né không muốn ăn đây mà.
" Phải, bác sĩ dặn không được ăn lung tung, chỉ được ăn cháo thôi. Anh ăn đi, không ngon không cần đưa tiền."
Đình Huy nghe cậu nói, anh khẽ bật cười, " Vậy nếu ngon thì anh phải trả tiền à?"
"...Không có, thì em nói vậy ấy mà....Ăn mau đi a..." Hàn Di vừa đưa tô cháo cho anh vừa vò vò tóc, cười ngây ngốc.
Cái tên này lúc nào cũng trêu anh được hết. Đồ đáng ghét!!
Đình Huy lúc này trở nên ngoan ngoãn như một con mèo, anh cầm tô cháo múc từng muỗng ăn một cách ngon lành.
Đã bảo rồi, cháo thịt bò của chị Như là số một!!!
Hàn Di nhìn anh ăn liên tục mà hài lòng, phải ăn thật nhiều để lấy lại sức. Ngồi bên cạnh anh, Hàn Di không ngừng suy nghĩ lung tung. Suy nghĩ xong lại bỗng dưng đỏ mặt.
Biểu tình này đã vô tình tố cáo với Đình Huy rằng cậu đang mơ mộng hảo huyền..
" Hmm..cháo đúng là rất ngon." Đình Huy ăn được nửa tô liền khen một tiếng.
" Dĩ nhiên rồi, anh ráng ăn hết tô cho no nha. " Hàn Di cười cười, sau đó xoay người rót ly nước lọc.
Cầm ly nước trên tay, Hàn Di vừa chép chép miệng.
" Đình Huy, bác sĩ bảo anh bị dạ dày cấp tính khá nặng rồi đó. Nếu bây giờ không chuyên tâm chữa trị thì sẽ trở nặng thêm. Anh có biết hôm qua em đã lo thế nào không?"
".............."
" Được, anh cứ im lặng như vậy đi. Anh đấy, bệnh thì phải nói, em cũng không phải háu ăn đến mức người yêu mình bệnh mà vẫn mặt dày đòi ăn món đó."
"...Hôm qua hình như em rất muốn ăn mà?" Đình Huy ngờ ngợ nhìn Hàn Di.
Hàn Di nghe xong liền xoa xoa mũi, ra vẻ không đúng sự thật, " Không phải như thế. Ý em nếu anh nói rõ vì sao anh không muốn ăn thì em đương nhiên sẽ không đòi hỏi nữa."
"....À ừm..." Đình Huy không giấu nổi nụ cười mỉm.
" Còn nữa, anh rất hay ăn lung tung đúng không? Làm việc đêm nên chắc đi ăn ở ngoài đường luôn chứ gì? Từ bây giờ không được như vậy nữa. Ăn uống phải có điều độ, bữa nào ra bữa đó, đặc biệt là không được bỏ bữa. Em...em không có giỏi nấu ăn thật nhưng mà để anh có thể ăn uống an toàn thì em sẽ...hmm..cố gắng nấu cho anh ăn."
Nghe đến đây, Đình Huy thực sự không nhịn được cười nữa. Anh che miệng lại cười khình khịch như đang xem kịch hài.
Ăn ở ngoài không hợp vệ sinh đã đành, đây lại còn giao trách nhiệm cho một tên nhóc chưa bao giờ bước chân vào bếp thì thế nào đây?
Hàn Di nhìn anh cười mà hai má đỏ ửng, cậu biết mình không giỏi nấu ăn nhưng dĩ nhiên là phải học được vài món cơ bản chứ! Anh xem thường cậu quá chừng!!!
Mặt đỏ lên vì tức giận, Hàn Di vô tâm giựt tô cháo còn một chút trên tay Đình Huy lại, mím môi, " Anh cười con khỉ á!!!! "
" Uy, được rồi, anh xin lỗi. Em cũng không cần ép buộc bản thân như vậy đâu. Anh tự nấu được mà."
" Không được, bác sĩ còn bảo bệnh này tránh căng thẳng, mệt mỏi. Anh đi làm về mệt còn phải tự nấu ăn nữa, thích tự ngược à?" Hàn Di nhướng mày hỏi.
Ừ đúng vậy, anh đây là đang tự ngược chính mình rồi, em có biết không? Yêu em chính là một việc làm can đảm nhất mà anh từng làm đấy, Tiểu Hàn ngốc!
Đình Huy nghĩ nhưng chỉ thầm thì trong lòng cho bản thân tự biết, bên ngoài vẫn ôn nhu mỉm cười, còn đưa tay vò vò tóc Hàn Di.
" Nhất Hàn Di rồi đấy! "
Hàn Di nghe anh bảo, khoé môi liền cong lên đầy mãn nguyện.
Nếu nhất em rồi thì anh cả đời này cũng không được tuỳ ý rời bỏ em đâu, Đình Huy à!!!!
Ở ngôi biệt thự của Mã Doanh, lúc này bà ta đang nằm trên phòng hưởng thụ những ngày nghỉ hiếm hoi trong suốt khoảng thời gian làm việc liên tục.
Chiếc tivi được bật sáng trưng, tay bà cầm remote liên tục chuyển kênh, ánh mắt nhàm chán có thể thấy rõ.
Mã Doanh vốn dĩ đã bước vào đời từ lúc chỉ mới 20 tuổi, lúc đó bà còn quá non trẻ để có thể hoà nhập vào giới thương trường.
Đúng là ai cũng nghĩ như thế cả, nhưng bọn họ đều không ngờ chính Mã Doanh đã gầy dựng lại một Mã thị hùng mạnh như bây giờ đây.
Năm đó gia đình bà bị bế tắc, sắp phá sản đến nơi. Chị bà, tức mẹ của Hàn Di thì đã không nối nghiệp gia đình rồi, bà rất an phận mà làm một công việc mình yêu thích, sau đó kết hôn rồi sống hạnh phúc cùng chồng con.
Còn Mã Doanh thì ngược lại, thâm tâm của bà đều không muốn thua ai, trí thông minh thì vượt bậc những