Sau khi rời khỏi phòng của Mã Doanh, Hàn Di đã trở về phòng của mình để lấy thêm đồ đạc.
Ngồi trên giường soạn đồ mà tâm trí Hàn Di không thể thoải mái được một chút nào. Lời nói của Mã Doanh cứ văng vẳng bên tai khiến cậu muốn nổ tung ra được.
Một người nuôi nấng cậu từ nhỏ đến lớn. Tuy bà lạnh lùng nhưng đôi khi cũng rất quan tâm đến cậu, quan tâm đến chuyện học hành của cậu. Đôi lần cậu cũng khiến bà buồn phiền vì thường xuyên bị thầy hiệu trường mời lên mắng vốn.
Ấy mà...bây giờ cậu lại không thể nghe lời bà được nữa. Chính vì trái tim của cậu đang đập bởi một người khác, một người có thể được coi là người dưng nhưng lại khiến tim cậu rung động, tâm trí tràn ngập hình ảnh của người đó.
Một người dưng chỉ vô tình gặp nhau, thế mà tại sao lại có thể kéo theo một duyên nợ muốn cắt cũng không thể cắt đứt?!
Hàn Di là một kẻ suy nghĩ rất đơn giản, không thích những gì phức tạp, vòng vo. Cậu là một kẻ thẳng thắn, thích thì làm, không thích sẽ nhất định không làm.
Tuy là một kẻ thẳng thắn cũng dứt khoát, nhưng cậu cũng rất kiên định. Nếu đã thích thì quyết giành cho bằng được, còn khi có được rồi sẽ hết mực giữ gìn nó cẩn thận.
Cậu bây giờ đã có Đình Huy bên cạnh, có Đình Huy yêu thương, có Đình Huy chăm sóc. Chỉ những điều đơn giản đó thôi cũng đủ tạo cho cậu một sức mạnh vô hình nào đó để có thể phản kháng lại những việc làm của dì mình.
Chỉ cần Đình Huy ở bên, Hàn Di nhất định sẽ làm tất cả mọi cách.
Soạn đồ xong, Hàn Di bước xuống lầu, lần này lại gặp quản gia Bạch đứng ngay cửa đợi cậu.
Ông nhìn gương mặt trắng bệch có phần mệt mỏi kia mà không khỏi đau lòng, đôi mắt già yếu nheo lại.
" Cậu chủ. " Ông gọi cậu, trên tay là một sấp tiền.
" Sao vậy chú Bạch? Chú đưa tôi cái này làm gì?" Hàn Di nhìn sấp tiền trên tay ông mà kinh ngạc.
" Cậu giữ lấy để phòng thân,cái này là của A Lý nhờ tôi đưa cậu. Cậu ấy thì biết tính của bà chủ, còn tôi lại hiểu cậu có lý do riêng của bản thân mình nên mới như vậy. A Lý nghĩ rằng ngày mai bà chủ sẽ khoá tài khoản ATM của cậu đó thôi."
Nghe rõ từng lời ông nói, Hàn Di lúc này thất kinh, ánh mắt mơ hồ nhìn ông, trong lòng lại dấy lên nỗi đau khác.
Rốt cuộc cậu sẽ phải chịu những điều này sao? Dì cậu sẽ trở nên tuyệt tình như thế ư?
Ông thấy Hàn Di im lặng, đành nhanh tay dúi vào tay cậu sấp tiền kia, nhỏ giọng nói, " Được rồi, cậu vào viện đi kẻo muộn đó. Trời tối rồi, ngoài đường nguy hiểm lắm."
Hàn Di cầm sấp tiền trong tay mà cố gắng nén lại xúc cảm trong người, cậu nhìn ông với ánh mắt rất đỗi biết ơn. Sau đó nhích lại gần ôm chặt ông một cái.
Từ nhỏ đến lớn, ông là người đã luôn bên cạnh cậu, luôn giúp cậu trong mọi tình huống khi Mã Doanh tức giận. Là người luôn xuất hiện mỗi khi cậu gặp biến cố.
Người đàn ông lớn tuổi này chẳng khác nào là người cha thứ hai của Hàn Di. Cậu thật lòng cũng rất yêu quý ông, rất kính trọng ông nhưng chưa bao giờ cậu thể hiện điều đó ra bên ngoài.
Hôm nay coi như là lần đầu tiên cậu ôm ông, vòng tay siết chặt lấy thân già của ông.
" Cảm ơn chú, gửi lời cảm ơn đến A Lý giúp tôi nữa. Vậy...tôi đi nhé. Chú nhớ giữ sức khoẻ." Hàn Di nói rồi buông ông ra, tay kéo cái vali rồi rời khỏi biệt thự của Mã Doanh.
Đến bệnh viện, Hàn Di khẽ khàng kéo chiếc vali vào phòng bệnh của Đình Huy, cậu đặt nó cạnh bàn ăn.
Xong xuôi, cậu đi đến cạnh giường của anh, lúc này anh đã chìm vào giấc ngủ mất rồi. Ngồi xuống chiếc ghế xếp, Hàn Di lặng lẽ nhìn ngắm anh đang ngủ.
Đình Huy mỗi khi ngủ đều an tĩnh như vậy, hàng mi đen dài cứ khẽ run lên. Gương mặt tuy thập phần đều cương nghị nhưng mỗi khi cậu làm nũng, đòi hỏi thì đều dãn ra, nuông chiều theo.
Con người anh thật là trong nóng ngoài lạnh, biết cách khiến người khác sợ mình, cũng biết cách người khác yêu mình. Yêu đến mức không thể rời xa được.
Hàn Di nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lành lạnh của anh, áp lên gương mặt của mình. Anh vẫn ngủ say, còn cậu lại bắt đầu suy nghĩ mông lung.
Đôi môi khép mở tự thì thầm với chính mình, thanh âm được đè nén hết mức có thể để anh không thể nghe thấy.
- Đình Huy, hôm nay khi em về nhà...dì Doanh đã biết hết rồi, dì ấy biết rất rõ chuyện của chúng ta...biết rất rõ, biết tường tận....và anh biết không? Dì ấy đã rất giận, tức giận lắm.
- Đình Huy, lúc ấy em thật sự cảm thấy sợ hãi, em không sợ dì ấy đánh em hay trách móc, mắng nhiếc em. Lúc ấy em đã rất sợ dì ấy làm hại đến anh. Dì Doanh con người đó không từ bỏ thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Chính điều đó...đã làm em lo lắng, bất an....
- Đình Huy, ước gì có ai đó chỉ dẫn em nên làm gì, nên nói gì anh nhỉ? Em không biết việc mình làm có đúng không? Chọn một người mình yêu thay vì người thân thì có trái với đạo lý thường tình không anh? Em không biết, không biết nữa. Em vẫn còn đi học, em vẫn là một đứa trẻ suy nghĩ chưa đến nơi, em hay lông bông lêu lõng, em chỉ biết em từng làm người khác khổ rất nhiều mà thôi...
- Thế mà...khi gặp anh, em đã thay đổi, anh có thấy được không? Em dần trở nên ngoan hơn, biết lắng nghe hơn, biết suy nghĩ hơn, biết...quan tâm người khác hơn nữa. Khi gặp anh - một ông chú suốt ngày cau mày, nhăn nhó với em, em đã rất ghét anh, muốn tiếp cận anh, muốn dụ dỗ anh rồi sau đó đá anh không thương tiếc. Em từng nghĩ như vậy đấy, em rất trẻ con, đúng không?
Hàn Di cứ thế vô thức nói ra những suy nghĩ của mình, viền mắt lại đỏ hoe từ bao giờ. Bàn tay lạnh kia vẫn áp lên mặt cậu, chặn đi những giọt nước mặn chát đang dần trượt xuống.
Nói xong những lời tâm tư sâu kín đó, Hàn Di đặt tay anh xuống trở lại, ngay ngắn trên giường. Sau đó cậu đứng dậy, hơi cúi xuống mi lên trán anh một cái.
Vừa định xoay người ra ghế sopha ngủ thì cánh tay đã nhanh chóng bị níu lại, Đình Huy hơi hé mắt nhìn cậu. Ánh sáng phía trên rọi xuống làm anh phải nheo mắt lại.
"...Làm