- Lại là cậu à?
Hàn Di lúc này mới chú ý đến người đối diện mình, cậu định vùng vẫy nhưng rồi nhìn lên gương mặt kia, sự băng lãnh của anh toát ra khắp người khiến cậu rùng mình một cái.
Cậu nhíu mày, miệng lắp bắp, " À...chú..ách, tôi đang gấp."
Vừa dứt lời thì cậu đã nghe thấy tiếng chạy bình bịch vang lên phía sau, mà Đình Huy thì vẫn giữ chặt tay cậu như đang trêu ngươi. Bất quá Hàn Di đành phải lôi anh theo vào con hẻm bên cạnh.
Hai người đứng bên trong ấy, bóng tối vừa vặn che lấp đi hai cơ thể đó. Bọn người lúc nãy bây giờ mới chạy đến, bọn chúng dừng bước, luôn miệng chửi thề, chân giậm xuống đất, mắt ngó quanh.
Hàn Di đứng bên trong nơm nớp lo sợ, cậu khẽ nhíu mày nhìn con người đang áp mình vào tường, ngẩng mặt lên thì chạm ngay ánh mắt anh đang nhìn mình, gương mặt kia tự dưng lại nóng ran.
Nhìn cái khỉ gì chứ? Mặt tôi dính lọ nghẹ à? Hàn Di hình như bị anh nhìn đến thẹn mà mắng thầm trong bụng.
Sau đó cậu liếc mắt thấy bọn người kia đang nhìn vào con hẻm nhỏ, dù bóng tối có che lấp đi cậu nhưng vẫn không ngốc đến độ không biết cậu trốn trong đây đi?
Nghĩ ngợi một lúc, Hàn Di nhắm mắt nắm lấy cổ áo Đình Huy kéo xuống, đặt môi mình lên môi anh, lướt nhẹ lưỡi qua chỗ âm ấm đấy.
Đình Huy cũng không hiểu anh đang bị lôi kéo vào cái hoàn cảnh quải đản gì nữa. Vừa bị tên nhóc hôm bữa đụng phải, sau đó thì nó không nói một lời lôi anh vào đây đứng chung, bây giờ thì còn thản nhiên áp môi nó lên môi anh.
Chúng ta đều là đàn ông con trai cả đấy, nhóc à? Đình Huy khẽ chau mày, anh đưa tay định đẩy Hàn Di ra thì không ngờ cậu lại nhanh chóng vòng tay qua cổ anh, chiếc lưỡi hư đốn kia thừa cô hội anh vừa hé miệng liền lủi vào.
" Ư..." Đình Huy cư nhiên bị cưỡng hôn trong một con hẻm nhỏ. Vị chủ tịch được bao nhiêu cô gái thầm yêu mến hiện tại đang bị một tên con trai cưỡng hôn.
Tin này mà được lên báo hẳn là bán rất chạy đi?
Hàn Di lúc đầu chỉ muốn hôn nhẹ lên môi Đình Huy để đánh lạc hướng bọn người kia thôi, nhưng không ngờ ngay khi chạm đến giới hạn cuối cùng, cậu lại phá lệ mà vượt qua cái ranh giới đó luôn.
" Này.....cậu..." Đình Huy vẫn ra sức chống trả, anh không dễ dàng để cho tên nhóc con kia muốn làm gì thì làm, lưỡi anh bắt đầu công kích.
Muốn chủ động ư? Được, tôi sẽ cho cậu toại nguyện, nhưng tôi phải là người nắm tình thế.
Anh nghĩ rồi vươn lưỡi mình ra cuốn lấy lưỡi Hàn Di, liên tục mút lấy, hai bóng đen trong hẻm đang quấn quýt lấy nhau hôn không ngừng. Bọn người lưu manh đứng bên ngoài nhìn một lúc thì lại đỏ mặt tía tai, lát sau liền chạy đi chỗ khác tìm kiếm.
Hàn Di hôn được một lúc thì đã hết sinh khí, cậu buông cổ Đình Huy ra, người dựa vào tường thở hỗn hễn. Đình Huy cũng không kém gì, anh cũng thở nhè nhẹ, dùng mu bàn tay quệt qua miệng lau đi chất lỏng dính bên mép.
"...." Hàn Di nhất thời không biết nói gì, cậu chỉ ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sói đội lốt cừu non của cậu.
Đình Huy đứng thẳng người, anh khoanh hai tay trước ngực, gương mặt hơi nghênh lên như đang muốn hỏi tội người kia.
Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ thổ lộ yêu ai, cũng chưa từng quen một người, dù là qua đường cũng chưa hề có. Vì thế mà...nụ hôn lúc nãy chính xác là nụ hôn đầu của anh.
Nghe có vẻ mắc cười nhưng đó là sự thật, chủ tịch khó tính của chúng ta quả thật vừa mới bị một tên nhóc cướp đi nụ hôn đầu.
Nghe sao mà não nề, nhục nhã quá đi mất! Đình Huy nghĩ ngợi rồi lại chau mày, trong lòng lửa giận nổi lên, hận không thể đem thằng nhóc kia chôn sống xuống đất!
" Chú...ngại hở?" Hàn Di bỗng cất tiếng, cái giọng điệu cừu non đó không những không khiến Đình Huy mềm lòng mà ngược lại còn rợn cả da gà.
Anh tiếp tục chau mày mà không trả lời, hai mắt nhìn chăm chăm vào Hàn Di như muốn ăn tươi nuốt sống. Cứ mỗi lần gặp cậu ta là đôi mày mình chau lại có thể kẹp chết con ruồi.
" Aigo, bây giờ tôi mới biết hương vị khi hôn đàn ông đó. Nó...không tệ tí nào. Nhất là không có mùi thuốc lá, tôi rất thích. " Hàn Di lúc này đã cởi bỏ lớp áo cừu non, dáng vẻ hoa hoa công tử đã trở lại.
Cậu đứng thẳng dậy, tiến lại gần chỗ Đình Huy, tay vươn ra chỉnh lại cổ áo cho anh, cậu nghiêng đầu nhìn anh thật kỹ rồi cười lên một cái.
Trong miệng Đình Huy vẫn còn lưu lại vị rượu nồng nặc từ Hàn Di, cậu ta hẳn là uống say quá rồi. Anh dù không thích rượu nhưng chỉ khi nào đi gặp đối tác, bất quá đành phải uống hai ba ly.
Đã ghét lại còn gặp phải một tên say rượu cưỡng hôn, bao nhiêu vị đắng chát của nó đều lưu lại trên lưỡi anh. Thật khó chịu!
" Chú thấy thế nào? Hôn trai tơ như tôi...chú cảm thấy thích không? Thích lắm ha? Haha.." Hàn Di lại tiếp tục trêu Đình Huy, cậu nghĩ thầm, anh là đang ngại đến không thể nói chuyện.
Nhưng cậu nào biết, Đình Huy trong đầu đang bàn tính chuyện khác. Anh mặc những lời nói bỡn cợt mà cậu đang buông ra, cả người chỉ đứng im nhìn Hàn Di từ trên xuống dưới một lượt, sau đó thì rút ra kết luận ngắn gọn.
Hàn Di là một tên ngốc nhưng khoái thể hiện.
Nghĩ rồi Đình Huy khẽ nhếch môi cười lên một cái, trong bóng tối, nụ cười ấy hiện lên khá mờ nhạt nhưng Hàn Di lại thấy được nó, cậu còn cảm giác nụ cười đó nó có gì đó không được ổn.
Chưa kịp suy nghĩ gì thì Hàn Di đã thấy tay mình bị lôi đi xềnh xệch, cậu hớt hãi mở to mắt thì lại thấy mình đang đứng trước xe của Đình Huy.
" Chúng ta....này, chú...chú làm gì vậy...? " Hàn Di nói lắp bắp, cậu muốn vùng vẫy nhưng lại không thành công.
Đình Huy mở cửa chỗ ghế lái phụ, đẩy mạnh Hàn Di vào