Ngồi ngẩn ngơ ngước nhìn lên trần nhà, Hàn Di bỗng dưng lại nảy sinh một khoái cảm kỳ lạ.
Cậu đưa tay chỉnh lại cổ áo sơmi một chút, sau đó thì đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo. Nhìn bản thân trong gương, một tên nhóc còn trẻ chán, chỉ vừa mới 19 tuổi, vậy mà lại bại trận dưới tay một người đàn ông khác.
Cảm giác này thật khó tả. Cái cảm giác khi mình bị người đàn ông khác áp lên mình, lại còn định làm những chuyện đi xa hơn thế. Hàn Di khẽ nhíu mày, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi theo tính hướng này.
Rửa mặt xong, Hàn Di bước ra khỏi phòng tắm, cậu đêm nay quyết định sẽ ở lại khách sạn này ngủ một giấc cho đã. Dù gì ông chú kia cũng đã thuê một đêm, dại gì mà không hưởng thụ phúc lợi từ trên trời rơi xuống?
Nghĩ rồi cậu nằm vật ra giường một cách thoải mái, nếu không nhầm thì ở đây còn có cho thêm một chai rượu nhỏ, Hàn Di nhanh chóng ngồi bật dậy, mở tủ lạnh mini ra liền có một chai bên trong.
Ở đây thật quá tiện nghi rồi! Hàn Di nhếch nhẹ môi cười nhạt, tay cầm lấy chai rượu, thản nhiên rót ra một ít nhấm nháp.
Vị rượu cay nồng lại xộc lên não khiến nơi đó mụ mị, chẳng biết từ bao giờ cậu đã trở thành một con nghiện rượu, buồn cũng uống, vui cũng uống, không có dịp gì cậu cũng uống. Cứ thích là Hàn Di sẽ uống cho bằng được.
Duy nhất thứ mà cậu ghét chính là thuốc lá, cái mùi vị của nó chẳng ngon lành gì sất, lại còn có mùi rất khó chịu. Cậu chính là ghét đàn ông hút thuốc lá, nhưng lúc nãy ông chú kia hình như không hút, trong miệng chú ấy không có hề có mùi gì khó chịu.
Hàn Di tay nâng ly rượu kề ngay môi, tâm trí lại bắt đầu bị quanh quẩn bởi hình ảnh của Đình Huy, cậu cảm giác được mình lúc nãy vừa bị anh chơi đùa đến mức chưa kịp nhận thức thì đã bị anh bỏ rơi tại đây.
Cả hai vốn dĩ đang dâng trào cảm xúc như vậy, đột nhiên Đình Huy lại ngắt ngang mạch khiến Hàn Di có chút hụt hẫng. Lý do vì sao thì cậu vẫn còn mơ hồ lắm, chỉ biết khi nhìn theo bóng lưng của Đình Huy, cậu cứ muốn chạy lại giữ chặt con người đó.
Cơ mà...ông chú ấy lúc nãy có bảo mình trông rất ngon với lũ đàn ông. Lời nhận xét này là nghiêm túc đó à? Hàn Di bỏ ly rượu xuống bàn, nằm hơi tựa vào cái gối phía sau lưng, khoé môi lại cười lên sâu xa.
Nói vậy...thì mình có đủ sức để quyến rũ chú ấy không nhỉ? Aigo, tại sao mình lại nảy sinh cái suy nghĩ kỳ quặc như vậy nhỉ? Haha...
Hàn Di bỗng cười lên thành tiếng, nụ cười đầy giễu cợt bản thân. Cậu chẳng biết mình có phải là đã thay đổi tính hướng hay không nhưng hiện tại lại rất muốn tiếp cận Đình Huy.
Nhưng ngay cả tên người ta, cậu còn chưa hỏi được huống gì là tiếp cận. Mà nếu nhớ không lầm thì người này chính là người đã khiến cho Mã Doanh tức giận đến bỏ bữa ăn sáng, đập đồ đạc vỡ toang. Sức công phá của người này cũng thật quá khủng khiếp.
Trong giới thương trường là thế, bên nào nhanh miệng thì được ăn thôi. Mã Doanh rốt cuộc tại sao lại thua một người vừa mới bước vào nghề như vậy nhỉ? Chẳng phải dì của cậu đã lăn lộn trong đó biết bao nhiêu năm trời rồi sao?
Ông chú này quả thực thú vị!
Hàn Di nghĩ đến đây thì đầu óc đã bắt đầu tối lại, cậu nhắm mắt, thiêm thiếp vào giấc ngủ ngon lành.
-
Đình Huy sau khi rời khỏi đó đã lái xe trở về chỗ mình đang ở, là một căn hộ khá tiện nghi và an toàn. Anh mở đèn pha, nghiêng đầu nhìn bảo vệ một cái rồi lái vào bãi đậu.
Bước xuống xe, khoá an toàn rồi chậm rãi cất bước lên nhà. Vào đến phòng, Đình Huy mệt rã rời, anh ngồi phịch xuống ghế, lưng dựa ra sau, tay day day thái dương.
Hôm nay vừa mới bàn việc với Trương May xong, công việc coi như cũng ổn thoả được một chút. Buổi tối vừa cùng cô ta dùng bữa, đến khi ra về thì lại gặp phải một loại chuyện hết sức kỳ quặc.
Cái tên nhóc con đó cư nhiên thật rắc rối, mỗi lần gặp cậu ta đều ảnh hưởng xui xẻo đến mình không ít. Nhớ không lầm thì đây là lần thứ hai, mà lần này còn đột phá hơn lần đầu nhiều lắm.
Đình Huy mơ màng nhớ lại khoảnh khắc hai người trốn trong con hẻm nhỏ tăm tối, chỉ có ánh đèn le lói phía trên rọi xuống được một đường thẳng mỏng manh.
Khoảnh khắc Hàn Di níu áo anh kéo xuống rồi áp môi mình lên môi anh cứ tưởng đã khiến tim anh dừng hoạt động mất rồi. Đôi môi lạnh lẽo bởi chưa bao giờ được ai phủ lên đó, hôm nay lại có dịp được người khác làm ấm, mà người này lại là con trai.
Cảm xúc trong lòng Đình Huy có chút rối loạn, ngay cả phụ nữ anh chưa từng hôn ai, vậy mà...hôm nay lại bị tên nhóc đó cướp đi nụ hôn đầu.
Anh thật ra cũng không quan trọng đó là nụ hôn đầu hay lần thứ n đi nữa, chỉ là đối với Hàn Di, cậu ta là con trai nên chuyện này có chút kỳ lạ.
Lấy điện thoại ra gọi, hiện tại ở đây là buổi tối thì bên kia chắc là đã sáng. Đình Huy nhíu mày bấm số sau đó kề sát tai.
"...A lô...????? " Cái giọng say ngủ vang lên bên tai khiến Đình Huy khẽ thở dài.
" Ừm, anh đây." Đình Huy nói.
Đình Quân nghe giọng anh trai liền tỉnh ngủ, hắn ngồi dậy vò vò mái tóc rối bù, mơ hồ hỏi, " Anh gọi giờ này làm gì thế?"
" À chẳng qua có chút khó hiểu, muốn tìm em giải đáp." Đình Huy dựa người vào ghế, thản nhiên nói.
Nghe anh trai bảo muốn tìm mình giải đáp mà khiến Đình Quân muốn lọt xuống giường. Đó đến giờ anh ấy có bó tay trước chuyện gì đâu? Một người tài giỏi toàn vẹn như vậy mà cũng có lúc cần mình giải đáp sao?
Cái này có được coi là vinh hạnh không nhỉ? Đình Quân nhíu nhíu mày, sau đó nuốt nước bọt, " Được...hỏi đi anh."
Đình Huy cười nhẹ, " Em từng hôn con trai chưa?"
"......!!!" Đình Quân bị câu hỏi kia doạ đến muốn ngất, tại sao lại hỏi cái vấn đề nhạy cảm này? Vốn dĩ hắn vẫn chưa muốn comeout với anh trai rằng mình thích đàn ông nhưng hỏi như vầy có hơi kỳ quặc.
" Sao im rồi? Anh đang hỏi em có hôn con trai chưa?" Đình Huy vẫn giữ nguyên thái độ bình thản.
Đình Quân ngược lại