Thông qua lời kể, Vương Châu Nhi là người ngoài còn nhìn ra Vương Hoàng đã để mắt Triệu Minh Nhi từ rất lâu.
Ấy thế mà, cô nàng ngốc này tại sao lại không nhận ra?
Phải đợi đến khi bị Vương Hoàng chiếm đoạt thì mới vỡ lẽ, chả nhẽ Triệu Minh Nhi từ trước đến giờ chưa từng động tâm?
Vương Châu Nhi suy tư vài phút lại cố tình thăm dò tâm ý Minh Nhi.
" Vương Hoàng trước đây rất đào hoa, từ năm 14 tuổi đã quen qua hàng chục cô gái, cô nào cô nấy đều thuộc hàng cực phẩm...không hiểu sao...Vương Hoàng lại chịu yên phận với một người là bạn tri kỷ nhỉ? "
" Nếu tôi biết được Vương Hoàng nghĩ gì...tôi đã né anh ta vào 7 năm trước rồi " Minh Nhi oán thán, bảy năm làm bạn đâu phải Minh Nhi không biết Vương Hoàng đào hoa.
Chỉ là cô không ngờ chính bản thân cô lại lọt vào tầm ngắm của Vương Hoàng.
" Biết tại sao Vương Hoàng yêu cô nhiều như vậy không? " Vương Châu Nhi đăm chiêu, ánh mắt buồn trĩu của Minh Nhi sao qua được cặp mắt của cô.
Không cần Minh Nhi trả lời cô cũng hiểu Minh Nhi biết rõ tâm tình của Vương Hoàng, chỉ chẳng qua cô ấy cố ý gạt phăng đi tấm thâm tình ấy.
" Cô từng thích Vương Hoàng chưa? " Châu Nhi không ngần ngại hỏi thẳng.
Mà, Minh Nhi nghe xong, cơ mặt cô cứng ngắc, tuy là lắc đầu phủ nhận nhưng đôi tay nhỏ canh cánh vào nhau lộ rõ nét bối rối.
Biếu cảm của Minh Nhi quá thành thật, có bao nhiêu đều lộ hết ra gương mặt, điều này càng khiến Vương Châu Nhi chắc chắn Minh Nhi cũng có chút dao động.
Cô nắm bắt thời cơ, bắt đầu lấy quá khứ của Vương Hoàng hòng lây động tâm trí Minh Nhi.
" Minh Nhi cô biết không?
Vương Hoàng mất đi mẹ từ lúc vừa sinh ra, không lâu sau bố cưới vợ mới khi anh ta lên 1, lại mất bố khi lên 21, không có tình thương của mẹ đã đành ngay cả bố cũng bị em trai và dì ghẻ cướp mất, tình cảm gia đình trở nên không trọn vẹn...!"
Đang kể Châu Nhi bỗng ngắt quãng hơi thở, cô nhâm nhi tách trà vài ngụm lại tiếp tục nói.
" Từ nhỏ tới lớn Vương Hoàng đều do một tay ông nội nuôi dạy tất nhiên sẽ ảnh hưởng phần lớn tính cách kiêu ngạo và tàn bạo của ông nội...nhưng Vương Hoàng thật sự là người tốt không phải là kẻ xấu "
" Vậy sao? "
Tai của Minh Nhi nghe đến đó liền nở nụ cười khinh bỉ, cái chữ " thật sự là người tốt " khiến Minh Nhi kinh tởm.
Cho dù Vương Châu Nhi là thanh mai trúc mã với Trịnh Vương Hoàng, biết rõ tuổi thơ của Vương Hoàng nhưng nhận định anh ta tốt thật sự khiến Minh Nhi không thể chấp nhận.
" Vương tiểu thư...những kẻ xấu luôn mang cho mình chiếc mặt nạ người tốt...Trịnh Vương Hoàng ban đầu quen biết tôi đâu để lộ bản chất thật ra...
Ngoài trừ các người chung phe với anh ta biết rõ, thì tôi là con rối bị anh ta lừa " Minh Nhi nói câu nào nhấn mạnh câu đó.
Biểu lộ hận ý ra cả khuôn mặt, xem ra Minh Nhi hận nhiều hơn yêu, không thể chỉ với vài lời nói là Vương Châu Nhi có thể lay động được Minh Nhi.
Tạm thời, cô chỉ có thể dùng lời lẽ ngon ngọt để thuyết phục Minh Nhi từ từ chấp nhận Trịnh Vương Hoàng, dù biết khó khăn nhưng vì tình nghĩa thanh mai trúc mã Châu Nhi phải cố hết mình.
" Tôi nghĩ...Trịnh thiếu phu nhân biết lí do Vương Hoàng làm vậy mà đúng không?
Chúng ta đều là những người phụ nữ hiểu Vương Hoàng...anh ta sẽ không bao giờ bức ép cô...nếu như cô cho anh ta cơ hội! "
Hơi thở của Minh Nhi nặng trịch, hàng mi cong dài buồn cụp xuống, Vương Châu Nhi nói không sai, nếu như Minh Nhi không mang chấp niệm về địa vị có lẽ cô sẽ cho Vương Hoàng một cơ hội.
Thế nhưng, những việc đã xảy trong quá khứ không thể thay đổi, Vương Hoàng gây tổn thương không ít cho Minh Nhi, dù có như thế nào cô cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta.
Minh Nhi rơi vào trạng thái căng thẳng, dường như lời lẽ của Châu Nhi có chút ảnh hưởng, trong đầu cô nảy lên 2 ý nghĩ trái chiều.
Một chút rung động của con tim và hận thù của lí trí!
Châu Nhi đột ngột nâng niu bàn tay Minh Nhi làm mọi suy nghĩ tan biến, ánh mắt như có mê lực gì đó, cuốn Minh Nhi phải ngoan ngoãn nghe Châu Nhi thủ thỉ.
" Tình yêu không hề có kết thúc, chỉ do con người tự rời bỏ nhau...
Nếu là tình cảm chân thành...Minh Nhi à, dù cô có cự tuyệt cách mấy, Trịnh Vương Hoàng nhất định không buông bỏ cô..."
Nói xong, Vương Châu Nhi chủ động cúi chào rời đi không ngoảnh mặt lại, Minh Nhi càng rơi vào sầu não, tâm rối như tơ vò.
Giang Tuyết Tuyết từng nói Trịnh Vương Hoàng không thật lòng nhưng Vương Châu Nhi lại rất khăng khăng tình yêu mà Vương Hoàng dành cho cô.
Giữa một người rất am hiểu