Mất ít thời gian tỉnh táo lại, Trịnh Bằng Anh trút hết tức giận lên tường, khóm tay chảy đầy máu, hắn cay cú Vương Hoàng từ lâu, lúc nhỏ hắn đã luôn dành giựt tình thương từ bố với Vương Hoàng, cái gì cũng tranh chấp hơn thua.
Ỷ bản thân có bố mẹ yêu thương, chống lưng cho hắn sẽ thừa hưởng toàn bộ quyền lực của Trịnh gia.
Ai ngờ bố qua đời đột ngột, quyền lực lại quay về ông nội, ông ta thiên vị để lại toàn bộ quyền hành cho Trịnh Vương Hoàng, hắn sống trong Trịnh gia chẳng khác nào kẻ thừa thải, lòng căm hận ngày càng tăng lên.
Trịnh Bằng Anh quyết hủy hoại mọi thứ mà Vương Hoàng có, mục tiêu hắn nhắm đến đầu tiên chính là Triệu Minh Nhi, sau đó sẽ cái chức Trịnh Tổng của Vương Hoàng.
* Cạch * cánh cửa đột ngột mở ra.
Tư Lạc Ngạn trông thấy con trai mình đầy thương tích xót xa ôm lấy Trịnh Bằng Anh khóc lóc.
" Bằng Anh con trai ngoan của mẹ...tên ch.ó Vương Hoàng dám đánh con ra nông nổi thế này ư..."
Trịnh Bằng Anh nín thinh, chẳng trả lời trả vốn với Tư Lạc Ngạn, hắn nằm phịch lên đệm, cả vết thương trên người cũng chẳng màng tới.
Tư Lạc Ngạn liên tục ĩ ôi, oán thán bên tai Bằng Anh, càng lúc bà ta càng lắm lời.
" Mẹ im lặng một chút được không? Phiền chết đi được " Bằng Anh nổi đóa quát tháo.
Cái miệng chí chóe của Tư Lạc Ngạn lập tức ngậm lại nào dám không nghe, bà cưng chiều Bằng Anh như cưng trứng mỏng, hắn nói gì bà ta cũng nghe theo răm rắp.
Bản thân chỉ biết lúi húi một mình giúp con trai xử lí thương tích, đến khi làm xong Trịnh Bằng Anh lại lạnh giọng đuổi bà ta đi.
Tư Lạc Ngạn mang theo lửa giận đùng đùng trở về phòng, có bao nhiêu uất ức đều đổ lên đầu Trịnh Vương Hoàng, từ ngày Vương Hoàng có được tất cả tình cảm giữa Tư Lạc Ngạn và con trai cũng dần mờ nhạt, Trịnh Bằng Anh thường hay phát tiết còn hay lớn tiếng với bà ta.
Nếu Vương Hoàng không dành mất quyền thừa kế chắc chắn giờ đây kẻ phải sống nhục trong Trịnh gia là Vương Hoàng.
" Thằng ch.ó Vương Hoàng...một ngày nào đó tao sẽ bắt mày trả lại những gì thuộc về tao " Tư Lạc Ngạn thầm mắng.
.....
Phòng làm việc của Trịnh Vương Hoàng.
Kim đồng hồ điểm đúng 8h tối, như lời giao hẹn Minh Nhi tự động tới phòng làm việc, lặng lẽ ngồi ở một góc, Vương Hoàng vẫn đầu tất mặt tối với công việc.
Không hiểu sao, trực giác liên tục mách bảo Minh Nhi chuyện gì đó sắp xảy ra, trông Vương Hoàng có vẻ rất ôn nhu nhưng Minh Nhi lại cảm nhận được luồng tà khí toác ra từ người Vương Hoàng.
Từng lớp da gà nổi lên trong vô thức, cả phần tóc gáy cũng lạnh ngắt đến rợn người, Minh Nhi nhanh chóng rót một tách trà nóng, một hơi hớp cạn điều chỉnh lại cảm xúc.
Bất giác giọng nói âm trầm của Vương Hoàng thốt ra làm Minh Nhi giật mình.
" Tinh thần của em khá ổn nhỉ? "
Minh Nhi ngơ ngác, không rõ Vương Hoàng có ý gì, anh cởi bỏ ngay cặp kính, lừ mắt về phía Minh Nhi.
" Lúc sáng em với Trịnh Bằng Anh đã gặp nhau sao? " anh hỏi với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
" À...ừm...tôi...vô tình đụng trúng Trịnh Bằng Anh " Minh Nhi ấp úng đáp, chẳng biết tại sao Vương Hoàng lại hay được chuyện đó, cô nghi ngờ là do Vương Châu Nhi hoặc ai đó nhìn thấy báo lại.
Vành môi dưới bị hàm răng cắn chặt, Minh Nhi lo sợ cuộc trò chuyện giữa cô và Trịnh Bằng Anh bị lộ, ánh mắt đằng đằng sát khí dính chặt lên người làm Minh Nhi chột dạ.
Vương Hoàng đột ngột rời khỏi ghế, khiễng chân tới ngay chỗ Minh Nhi đang ngồi, không một chút do dự kéo cô qua tấm gương lớn, ép cô nhìn vào đó.
Đoạn anh cầm con dao găm cắt vào ngón trỏ của Minh Nhi, một dòng máu tươi theo vết cắt chảy chan hòa, hốc mắt Minh Nhi ửng lên những giọt lệ, cơn đau xé ruột xé gan, cơ thể run lên bần bật, máu tươi lan rộng qua tay Vương Hoàng.
" Đau...quá..." giọng Minh Nhi nghẹn ngào.
||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
Vương Hoàng chẳng cho cô có cơ hội giải thích cắt tiếp đến ngón út, Minh Nhi không kiềm được cơn đau giựt lấy tay mình lại, nước mắt lưng tròng nhìn Vương Hoàng.
Cô biết anh đang trừng phạt vụ cô gặp Trịnh Bằng Anh, nhưng dùng cách man rợ này khiến Minh Nhi uất ức vô cùng.
" Trịnh Vương Hoàng anh bị điên à? Tôi đâu có liếc mắt đưa tình với ai mà anh đối xử với tôi như thế? "
Cô giữ lấy bàn tay đẫm máu, giật lùi lại gần tấm gương, Vương