Cả nhà họ Ngôn vào hết trong bệnh viện.
Lúc đưa con trai và con dâu đi cấp cứu gương mặt của cả hai đã trắng bệch, da thịt thì lạnh băng, môi thì tím tái làm mọi người hết sức lo lắng, Ngôn Cương rủ mắt buồn bã, riêng Lâm Huệ Mẫn khóc đến vất vả đờ đẫn, ai nấy đều cúi đầu trầm mặc như thể hôm nay là ngày tận thế.
Bên trong phòng cấp cứu không khí nặng nề bao trùm trên gương mặt những y bác sĩ vốn dày dạn kinh nghiệm đã từng đối mặt với vô vàn tình huống khó khăn trong nghề.
“Bác sĩ, anh ấy là Ngôn Thần Ngạo tổng giám đốc tập đoàn JIP, xin hãy cứu anh ấy.” Một nữ y tá với đôi mắt bất an nhìn bác sĩ da diết khẩn cầu.
Ngôn Thần Ngạo khi được đưa vào phòng cấp cứu không lâu sau đó thì ngưng tim ngừng thở, mặc dù đã được bác sĩ truyền máu và ra sức hô hấp nhân tạo, ép tim trong vòng 45 phút không ngừng nghỉ nhưng anh vẫn không hề có biểu hiện của sự sống.
“Ngưng tim lâu rồi.
Hết hy vọng rồi.
Buông tay thôi.” Vị bác sĩ lắc đầu thở dài, ánh mắt tỏ ra buồn bã.
Cả ê kíp hơn mười người cúi đầu không khí trong phòng trở nên tĩnh mịch.
Trong thời điểm tưởng chừng Ngôn Thần Ngạo thật sự đã chết, vị bác sĩ đã chuẩn bị tinh thần kéo vải trắng đắp cho anh thì đột nhiên trên màn hình máy điện đồ xuất hiện nhịp tim rời rạc rồi rối loạn nghiêm trọng.
Các bác sĩ quyết định sốc điện, sau rất nhiều lần sốc điện, tim anh bắt đầu đập bình thường trở lại, huyết áp dần tăng nhẹ.
Cả ê kíp cấp cứu thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này vị bác sĩ mới để ý đến những vết bầm tím khắp người của Ngôn Thần Ngạo, ông khẽ gật đầu tỏ ra cảm phục.
Thấy biểu hiện lạ của ông những người có mặt trong phòng tỏ ra bối rối: “Có chuyện gì sao thưa bác sĩ?”
Ông chỉ cười và nói:
“Trước lúc đưa vào đây có ai đó đã cố gắng níu giữ ý thức cậu ấy ở lại.
Những vết bầm này đã cứu sống cậu ấy.
Người thường sẽ không chịu nổi những vết ngắt nhéo này nhưng đối với người đang mất ý thức thì nó vô cùng có ích.”
Sau câu nói của bác sĩ, mọi người nhìn nhau hiểu ý: “Số cậu ấy cũng còn may.”
Vài phút sau đó, cửa phòng cấp cứu mở ra, ai nấy cũng đều nín thở con tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực chờ đợi một đáp án từ bác sĩ.
“Chúc mừng gia đình nạn nhân đã qua cơn nguy kịch, bây giờ người nhà có thể đi làm thủ tục nhập viện cho cậu ấy được rồi.”
Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn nghe xong thở phào, hai ông bà vội vã sang phòng của Lâm Di thì hay tin cô không sao.
Lâm Di chỉ bị ngất do kiệt sức, trên người cô cũng không có vết thương nào nghiêm trọng nên trưa hôm sau cô đã tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra Lâm Di đã thấy Lâm Huệ Mẫn ngồi thẫn thờ nhìn mình.
Nhớ đến những gì xảy ra hôm qua, trong lòng nôn nao, lo lắng:
“Anh ấy sao rồi hả mẹ.” Lâm Di
“Nó không sao rồi, còn chưa tỉnh.” Lâm Huệ Mẫn nhẹ nhàng nói ra.
Mẹ chồng vừa dứt câu là cô liền ngồi bật dậy, trong suy nghĩ lúc này Ngôn Thần Ngạo mới là quan trọng nhất đối với mình:
“Con phải đi xem anh ấy cái đã.” Lâm Di vừa thò chân xuống đã bị Lâm Huệ Mẫn ngăn lại.
Bà nhìn cô cảm kích:
“Con lo cho thân mình trước đi.
Phụ nữ yêu nhiều quá sẽ thiệt thòi đó, thằng nhóc đó mạng nó lớn lắm.
Với lại hôm nay nó tốt với con nhưng chưa chắc ngày mai đã vậy.
Tính tình cái thằng đó lúc nắng lúc mưa khó chiều lắm.”
Lâm Huệ Mẫn nhìn cô rồi đưa ra một lời khuyên chân thành, khi bà chứng kiến cảnh Lâm Di không màng tất cả ngâm mình dưới hố sâu cứu con trai mình thì bà tin rằng Ngôn Thần Ngạo sau này sẽ hối hận nếu không biết trân trọng cô gái này.
Dù thương con trai bà cũng không thể ích kỉ mà giữ con bé bên mình khi mà con tim Ngôn Thần Ngạo đã thuộc về cô gái khác.
Nghe mẹ chồng nói vậy cô đành thôi, Lâm Di nhìn bà cảm kích tận đáy lòng, bà chính là mẹ chồng mà mọi cô gái đều ao ước, Lâm Di cười mãn nguyện thấy mình thật may mắn khi được mẹ yêu thương.
“Mẹ yên tâm con làm chuyện gì cũng có mục đích và lý do của riêng mình.
Nếu mà sau này không thể chịu đựng thêm nữa thì con sẽ buông tay, con không để bản thân thiệt thòi đâu mà.”
Lâm Di nở một nụ cười không được tự nhiên cho lắm, chắc có lẽ câu nói của mẹ đã chạm tới sự yếu đuối nhất trong lòng cô, rõ ràng là cảm động muộn khóc vậy mà vẫn cố cười mạnh mẽ để mẹ yên lòng.
Nhìn thấy nụ cười của cô Lâm Huệ Mẫn xót xa vô cùng, bà xoa đầu cô cưng chiều: “Nó mà có ăn hiếp con thì nói với mẹ, mẹ sẽ xử lý nó giúp con.”
“Vâng.” Lâm Di cười vui vẻ thì ánh mắt bất ngờ chùng xuống buồn bã, cô thật sự không dám nghĩ đến nếu bản thân mình và anh có mệnh hệ nào thì ba mẹ sẽ sống sao đây.
Nhớ đến tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc của mình hôm qua Lâm Di không khỏi lạnh sống lưng.
Lúc này cô mới nhớ đến lời cảnh cáo của anh trai, Lâm Di nghĩ ngợi một lúc mới hỏi mẹ chồng:
“Mẹ có nghi ngờ là ai làm không vậy mẹ?”
Cô không dám trực tiếp vào thẳng vấn đề mà cố tình hỏi quanh co để thử xem trong số những người mẹ nghi ngờ có Trịnh Vỹ Tuấn hay không.
Lâm Huệ Mẫn lặng người nhìn vào khoảng không trước mắt, cất giọng trầm thấp:
“Kẻ thù của nhà họ Ngôn không phải không có nhưng thù hằn đến nỗi muốn đoạt mạng luôn thằng con của mẹ thì nhất thời mẹ không nghĩ ra là ai bởi vì từ thời ông nội của thằng Ngạo thì mọi ân oán được giải quyết hết rồi, ông ấy cũng không còn nữa.”
Lâm Di khó hiểu tiếp tục hỏi:
“Vậy những mối quan hệ của Ngôn Thần Ngạo thì sao, chẳng lẽ anh ấy chưa từng làm mất lòng ai sao?” Nếu không có ân oán việc gì người ta lại truy