Dù đứng cách vụ nổ một khoảng an toàn nhưng Lâm Di vẫn cảm nhận được sức nóng mà nó mang lại làm cả người cô nóng bừng như thể đang đứng trước một ngọn núi lửa phun trào nham thạch.
Ngôn Thần Ngạo đang gục đầu trên lưng cô bất ngờ choàng tỉnh, giọng anh khẽ khàng nặng nề nói ra:
“Thả anh xuống, anh nặng lắm em không chịu nỗi đâu.” Vừa mở mắt ra cái đầu tiên anh nhìn thấy chính là đôi chân trần nhỏ nhắn của cô đang đứng trên đất lởm chởm sỏi đá, anh có thể thấy rõ những vết xước rướm máu vẫn còn rất mới, cô ấy chắc là đau lắm.
Lâm Di thầm mừng trong dạ khi nghe giọng anh nói, cô trấn an:
“Em không sao cả.
Người bị thương như anh mới có sao đấy.” Lâm Di trấn an tinh thần anh bằng một nụ cười tràn trề hy vọng, đối mặt với tình huống sinh tử như thế này bản thân cô cũng thấy sợ lắm chứ, bị dồn vào đường cùng mà ai mà không run rẩy, nhưng thay vì ngồi một chỗ đầu hàng số phận thì hãy tìm con đường sống cho mình dù cho nó mong manh đến mức nào đi chăng nữa.
Lâm Di cõng anh đi thêm vài bước chân, để anh ngồi xuống dựa lưng vào một gốc cây gần đó, cô không ngần ngại xé vạt váy của mình thành một sợi dây chắc chắn cố định chỗ vết thương của anh lại.
Vết thương của anh nằm cách vai có vài cm, nếu sâu hơn chút nữa trúng phổi thì rất nguy hiểm, tuy là chỉ tổn thương phần mềm nhưng máu chảy khá nhiều nếu mà không cấp cứu kịp thời tính mạng cũng khó bảo toàn, nghĩ tới đây thôi Lâm Di thấy bàng hoàng chua xót, chẳng lẽ anh và cô sẽ phải kết thúc sinh mạng của mình ở đây hay sao.
Nhìn thấy Ngôn Thần Ngạo mồ hôi tuôn như tắm, đôi môi đã bắt đầu tái đi, làn da lạnh buốt.
Lâm Di nhìn anh rơi nước mắt, cô đưa hai tay mình lên áp vào hai bên má anh: “Chúng ta nhất định sẽ rời khỏi đây, chúng ta nhất định sẽ sống.” Cổ họng Lâm Di nghẹn đắng vẫn cố nói ra mấy từ rành mạch, sau đó cô lại cười như tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Ngôn Thần Ngạo đưa tay về phía trước gắng gượng giơ lên không trung chạm vào gương mặt đẫm nước mắt của cô, ngón cái nhẹ quệt ngang dòng lệ đang chảy.
“Chạy đi Lâm Di, em chạy đi mặc kệ anh.” Giọng anh nghẹn ngào, ánh mắt nhìn cô như muốn tạm biệt lần cuối.
Ngôn Thần Ngạo mắt nhòa ngấn lệ nhìn cô gái kiên cường trước mắt mà đáy lòng không ngừng xót xa, nụ cười mếu máo cố kìm nén cơn nấc nghẹn của cô như ánh dương xóa tan màn đêm tăm tối đang không ngừng bao vây lấy anh.
Ai trên đời này lại không muốn sống chứ nhưng anh không thể ích kỉ để cô rơi vào tay bọn chúng.
Ở bên trên, một cuộc nói chuyện nho nhỏ đang diễn ra.
“Cử vài đứa hạ sát chúng đi, ngày mai tao muốn thấy tin tức Ngôn Thần Ngạo nguy kịch nằm trên trang đầu bài báo.” Giọng Trịnh Vỹ Tuấn trong điện thoại tỏ ra sốt ruột, nếu kế hoạch hôm nay thất bại thì thế lực cộng với mối quan hệ rộng của nhà họ Ngôn việc điều tra ra hắn chỉ sớm hay muộn mà thôi.
Suốt mấy năm qua sở dĩ hắn tự do tung hoành ngang dọc là do Ngôn Cương nghĩ tình xưa nghĩa cũ với lại con trai ông ta gián tiếp hại chết em gái anh nên mới nhắm mắt làm ngơ.
“Vâng.
Bọn em biết rồi.”
Một tên đang cầm điện thoại thì bất ngờ buông xuống.
“Mày! Mày! Mày!...!Cả mày nữa theo tao.
Còn hai đứa bây ở đây canh gác, nếu có động tĩnh gì thì lập tức báo.” Tên đầu đàn chỉ tay từng đứa một ra lệnh, hắn chính là Hắc Báo đàn em số một của Trịnh Vỹ Tuấn.
Sau tiếng ra lệnh là cả năm tên bắt đầu ào xuống cánh rừng phía dưới, độ dốc nguy hiểm khiến bước chân chúng trở nên chậm chạp.
Ánh đèn lập lòe của chúng xen qua kẽ lá lướt qua rất nhanh cũng đủ làm Lâm Di hớt hải.
Cô vội đỡ Ngôn Thần Ngạo lên cõng anh tiến sâu vào khu rừng.
“Lâm Di nếu em không chịu bỏ mặc anh mà chạy thì cả hai sẽ cùng chết đấy.” Ngôn Thần Ngạo ở trên vai cô nặng nề mở miệng, cả người anh không chút sức sống mở miệng nói chuyện đối với anh cũng là một loại khó khăn.
Lâm Di đi được mấy bước thì đứng lại thở hì hục như sắp hết hơi, cô xốc anh lên một cái rồi đi tiếp.
Mặc dù rất mệt cố vấn gắng nói với anh một câu: “Anh có im ngay hay không? Em không mệt chết mà bị anh làm cho tức chết.
Không cổ vũ em thì thôi còn ở đó nói linh tinh làm em nhục chí.”
“Anh không nói nữa! Được chưa.” Ngôn Thần Ngạo cất giọng yếu ớt, Lâm Di cảm nhận được anh đang gắng gượng nói chuyện với mình.
Bước chân của Lâm Di mỗi lúc một nhanh hơn, trong giây phút sinh tử giác quan của cô trở nên nhạy cảm hơn, bên tai dường như cảm nhận một cách rõ ràng từng tiếng bước chân bọn chúng đang đuổi tới gần.
Lâm Di dùng hết sức lực của mình mà tiến về phía trước, đôi khi đôi chân cô muốn ngã khụy nhưng nghĩ đến tình cảnh thê thảm của bản thân khi rơi vào tay bọn chúng là cô lại kiên cường.
“Ngôn Thần Ngạo anh sao rồi?”
Ngoài tiếng gió rít từng cơn thì cô chỉ nghe hơi thở nặng nhọc của mình thôi, không gian im lìm, anh không trả lời Lâm Di càng thấp thỏm, khi đôi tay anh xụi lơ xuống như người mất ý thức, cô cuống cuồng gọi tên anh:
“Anh trả lời em đi đừng ngủ mà.” Lâm Di vừa bước đi vừa cố gắng nghiêng đầu thì bất ngờ cô bước hụt chân.
“xoạc” Cả hai rơi vào một cái hố sâu hơn hai mét, bên dưới toàn nhánh và lá cây khô bên trên thì bị phủ đầy rôm rạ.
Lâm Di còn chưa hết bàng hoàng hoảng hốt thì bên tai đã nghe tiếng bọn chúng nói chuyện: “Đêm nay phải tìm cho được hai đứa nó nếu không chúng mày chết chắc với đại ca.
Con nhỏ thì giết còn thằng đó làm cho tàn phế.” Giọng nói văng vẳng bên tai rất gần, Lâm Di đỡ Ngôn Thần Ngạo ngồi dậy nép vào thành hố.
Một tay cô run rẩy nắm chặt lại, tay còn lại bịt chặt miệng mình, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, gương mặt Lâm Di tái đi vì sợ, đôi chân như muốn nhũng ra, linh hồn cô như thoát xác lơ lửng giữa không trung không ngừng kêu gào giữa núi rừng hiểm trở.
Mỗi lần bọn chúng đi qua để lại tiếng động nghe xào xạc là những lần tim cô như ngừng đập, những giọt nước mắt sợ hãi đến tột cùng lặng lẽ rơi xuống hai bên má.
Hai tay cô bóp chặt mũi lại ngăn không cho tiếng xì mũi phát ra.
Bọn chúng lượn lờ ngay chỗ đó nhiều lần, tìm không thấy chúng dần mất kiên nhẫn, bên tai cô vẫn còn nghe giọng nói ồm ồm của bọn chúng:
“Không lẽ hai